Mạnh Sở Nhuận bị hoảng sợ, vội vàng rút con đao bên hông, nhưng chắc do quá hoảng hốt, cầm không vững, cây đao rơi xuống đất.
Mà lúc này tên lính kia đã nhào tới trước mặt, thanh trường đao nhuốm máu mang theo sát khí lạnh lẽo bổ xuống đầu Mạnh Sở Nhuận.
Mạnh Sở Nhuận hoàn toàn ngây người, đứng cứng đờ tại chỗ, ngây ngốc không nhúc nhích, ngay cả động tác né tránh cũng không có.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hồ thập nhất chợt từ phía sau kéo hắn một cái.
Mạnh Sở Nhuận lui về sau mấy bước, ngã ngồi xuống đất.
Tên lính kia chém hụt, quay đao chém qua Hồ thập nhất.
Hồ thập nhất vội vàng giơ đao lên ngăn cản, nhưng mới một chiêu, cây đao trên tay hắn đã bị đánh vung ra.
Tên lính quát to một tiếng, định thọc mũi đao vào bụng Hồ thập nhất, lúc này một mũi tên bay ra từ phía sau lưng Hồ thập nhất, cắm thẳng vào họng tên lính kia.
Tên lính ngừng lại, tay ôm lấy cổ loạng choạng lùi lại rồi té xuống.
Hồ thập nhất cùng Mạnh Sở Nhuận chưa tỉnh hồn, nghiêng đầu nhìn, thấy Bàng thất cầm cung tên trong tay, vừa khóc vừa nhìn hai người: “Chúng ta rút lui đi, nơi này không chỉ có xác chết thôi đâu! Ta không muốn mất mạng ở đây!”
Mạnh Sở Nhuận vội vàng bò dậy, Hồ thập nhất lên ngựa, ba người như chạy trốn theo đường cũ, ra khỏi cổng thành, trở về dịch trạm.
Trong phòng chứa củi, ba người dùng ghế gãy, giường mục chặn cửa, rồi cùng nhau ngồi trên đống rơm, tựa lưng vào tường, vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-mai-giang-nam-mai-ngac/2756718/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.