Mạnh Doãn Đường thấy hắn thì ngẩn ngơ, rồi vội vàng quay lưng, đưa tay che trán, nói: “Ban ngày không phải vừa làm lễ nạp chinh sao? Sao chàng lại tới đây?”
“Chưa đại hôn đã không muốn gặp ta à?” Hạ Lệ nhảy qua cửa sổ vào: “Sao vậy? Sao lại quay lưng về phía ta?”
“Chàng đừng tới đây, ta… trên đầu ta có một vết sẹo lớn, thật là khó nhìn”, nàng cuống cuồng cúi đầu, uỷ khuất nói.
“Để ta nhìn một chút”, Hạ Lệ tới gần, ngồi bên cạnh nàng, ôm nàng vào lòng, kéo bàn tay đang che trán ra.
“Không muốn, không cho phép chàng nhìn”, Mạnh Doãn Đường không chịu, cong người trốn tránh, muốn khóc.
Hạ Lệ liền buông lỏng tay, nói: “Được, ta không nhìn, nó lớn như thế nào? Có bằng vết sẹo của ta không?”
Mạnh Doãn Đường che trán, ngước mắt nhìn, thấy hắn đang chỉ vào bên má trái, chỗ gần với cằm.
Một mảnh da thịt nhẵn nhụi.
“Không có sẹo mà”, Mạnh Doãn Đường nói.
“Nàng nhìn kỹ lại đi, 4 năm trước trên chiến trường, một mũi tên ngầm không biết từ đâu b.ắn ra, sượt qua mặt ta, lưu lại một vết thương bằng nửa ngón tay, ở chỗ này”, hắn đem mặt xích lại gần.
Mạnh Doãn Đường nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy.
“Ta không thấy”, nàng nói.
“Có lẽ do chỗ này ánh sáng không tốt, ban ngày nhìn kỹ vẫn sẽ thấy”, Hạ Lệ nói.
Mạnh Doãn Đường nhớ lại, từ khi hắn quay lại với nàng, đã gặp nhau nhiều lần như vậy, ôm hôn quấn quýt cũng đã làm qua, vậy mà chưa từng để ý thấy hắn có vết sẹo dài nửa ngón
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-mai-giang-nam-mai-ngac/2756722/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.