Mạnh Doãn Đường nghe vậy thì kinh sợ, không phải nàng ghét chuyện thân mật với hắn, trên thực tế không cần đao thật thương thật thì hôn hôn hay sờ một cái vẫn rất thoải mái.
Hạ Lệ thấy nàng cúi mi cũng không ép nàng, cúi người hôn lên trán nàng, buông màn rồi đi ra ngoài.
Ngày đầu tiên tân hôn, Mạnh Doãn Đường cứ như vậy vô tri vô giác ở trên giường ngủ.
Đến buổi tối, Hạ Lệ thấy tinh thần nàng đã khá hơn liền đưa nàng một cuốn sổ và chùm chìa khoá, nói: “Đây là sổ sách ta cho người kiểm kê tài sản sau khi ta trở về, đây là chìa khoá kho phòng, sau này tất cả đều do nàng giữ. Nàng rảnh rỗi có thể đến kho xem thử, để riêng những thứ mình thích ra, cái gì thích thì giữ lại dùng, cái gì không thích nói với Tề quản sự một tiếng, dùng để tặng, thưởng cho người khác”
Mạnh Doãn Đường nghe nói sổ sách tài sản tất nhiên rất hứng thú mở ra, xem được mấy trang, nàng cả kinh thất sắc đóng lại, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Hạ Lệ.
Hạ Lệ vốn đang ngồi một bên xem công văn, liếc mắt thấy nàng hoảng hốt thì hỏi: “Sao thế?”
“Lâm Phong ca ca, chàng, chàng ở đâu mà nhiều tài sản như thế?” Mạnh Doãn Đường vẫn nhớ lần trước Lâm Uyển Yến nói một năm thực phong của hắn thu vào bao nhiêu tiền, lúc đó còn thán phục người bình thường kiếm mấy đời không bằng một năm thực ấp của hắn. Nếu để Lâm Uyển Yến thấy cuốn sổ này, chắc ngã lăn ra bất tỉnh.
Nàng mới nhìn vài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-mai-giang-nam-mai-ngac/2756725/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.