Mười ngày nghỉ kết hôn kết thúc, Hạ Lệ bắt đầu mỗi ngày đến Hữu uy vệ điểm danh.
Người nhà Giang đô bá cũng muốn quay về Dương Châu, lần này Hạ Lệ phái người theo hộ tống, không có gì phải lo lắng.
Mạnh Doãn Đường đi tiễn mọi người, sau đó cùng Mạnh Sở Nhuận theo Chu thị đi về nhà.
Mẹ con nói chuyện một lúc, khi Mạnh Doãn Đường định về phủ Vệ Quốc công, Mạnh Sở Nhuận mang bọc hành lý đi theo ra ngoại viện.
Chu thị trừng mắt: “Con lại định đi đâu?”
Mạnh Sở Nhuận cúi mặt nói: “Hạ Lục lang không phải bảo con đi theo hắn sao?”
Chu thị nói: “Con bảo con không muốn đi còn gì?”
“Con đi học chút quyền cước, nếu ngày sau hắn khi dễ a tỷ, con không có địa vị gì để đấu với hắn, nhưng tốt xấu gì cũng tẩn nhau được một trận để trút giận cho a tỷ” Mạnh Sở Nhuận nói.
“Con có thể nói cái gì tốt lành hơn được không? Tỷ phu con đối với a tỷ rất tốt”, Chu thị nắm lỗ tai hắn.
Mạnh Sở Nhuận chạy vòng quanh Mạnh Doãn Đường để né tránh, miệng vẫn còn nói: “Nhân vô viễn lự tất hữu cận ưu*, cái này gọi là phòng cháy hơn chữa cháy”
(*Nhân vô viễn lự tất hữu cận ưu: Người không biết lo xa ắt sẽ buồn gần)
Chu thị càng tức giận, xách váy đuổi theo hắn.
Mạnh Doãn Đường đứng giữa hai người, cười khanh khách không ngừng.
Khi tỷ đệ đi vào ngoại viện phủ Vệ Quốc công đúng lúc Hạ Lệ quay về, thấy Mạnh Sở Nhuận đứng cạnh Mạnh Doãn Đường, lông mày Hạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-mai-giang-nam-mai-ngac/2756726/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.