Nước sông bắn tung tóe lên, như viên minh châu vỡ vụn ra chìm vào trong dòng sông.
Tống Trạch ngơ ngác một lúc, cởi giày và áo ngoài ra, lập tức nhảy xuống.
Khoảng cách cao như vậy, mặc dù Đậu Diệu biết bơi nhưng vừa rơi xuống sông cũng có chút hoa mắt. Cứ chìm nổi ở trong lòng sông, nàng không cẩn thận uống vài ngụm nước, ho khan một trận.
Mở mắt ra chỉ thấy hàng liễu xanh rủ xuống hai bên bờ sông. Bốn bề mênh mông, nàng âm thầm cười khổ, hóa ra vẫn không thể trở về. Xem ra trừ phi mình chết thật, nếu không sẽ không có cơ hội nào nữa.
Thời điểm ý nghĩ này xuất hiện trong đầu nàng, phía sau đột nhiên có tiếng sóng nước truyền đến.
Không đợi nàng ngoái đầu lại nhìn, đã có người bơi tới bên cạnh, nắm chặt lấy tay nàng.
Tóc Tống Trạch tán loạn phủ đầy bọt nước, hắn trầm giọng nói: "Đừng động đậy, để ta nàng kéo lên."
Hắn cho rằng nàng không biết bơi.
Kẻ thù gặp nhau đặc biệt tức giận.
Đậu Diệu hận hắn thấu xương, cắn răng một cái, mạnh mẽ ôm lấy cổ hắn, Tống Trạch nhất thời không đề phòng, chỉ đột nhiên cảm thấy người nặng hơn, bị nàng kéo chìm xuống nước.
Ở đây không thể so với trên mặt đất, cứu người trong nước vốn rất nguy hiểm. Năm đó Tống Trạch ở trong quân danh cũng đã học qua, sớm cũng biết đạo lý này.
Hắn vội vàng xuất toàn lực thoát ra.
Đậu Diệu cười lạnh, cũng biết sợ sao?
Vậy sao vừa này lại nhảy theo xuống sông?
Thật sự vì cưới nàng mà không cần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-than/1499656/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.