Từ lúc Tạ Lưu Đình nói ra câu kia, chiếc xe ngựa lập tức chìm vào một khoảng tĩnh lặng không gì sánh được.
Bánh xe lăn qua mặt đường lát đá vang lên âm thanh trầm đục, tiếng vó ngựa đập nhịp thanh thoát, tiếng vải vóc khẽ cọ vào nhau vang lên bên tai, lại như vọng về từ một nơi rất xa.
Hai người ở khoảng cách gần trong gang tấc đều âm thầm điều chỉnh hô hấp, chờ đợi đối phương mở lời trước.
Chỉ là một bên đủ kiên nhẫn chờ đợi, bên còn lại lại tìm cách né tránh, không muốn trả lời.
Từ khoảnh khắc Tạ Lưu Đình nói rõ thân phận của y, trong lòng Tang Lam như rơi xuống đáy cốc. Một cơn lạnh lẽo chưa từng có-giống như chỉ khi đối diện với cái chết mới sinh ra-từ tận đáy lòng lan dần khắp toàn thân.
Y còn có thể giải thích gì đây? Tội khi quân đã rõ ràng phơi bày trước mắt, bất kể y có chống chế thế nào cũng là vô ích.
Giết người diệt khẩu? Đó là cách ngu xuẩn và vô dụng nhất. Chưa kể đến việc ra tay tùy tiện dẫn đến cái chết của một Vương gia sẽ gây hậu quả thế nào, chỉ riêng chuyện người này từng cứu mình cũng khiến y không thể hạ thủ.
Rốt cuộc phải làm gì bây giờ?
Tang Lam ngồi thẳng bất động một lúc, hiểu rõ trốn tránh lúc này cũng không giải quyết được gì. Trong đầu y nhanh chóng suy tính cách xử lý, nhưng không có kết quả. Cuối cùng, y quyết định thẳng thắn, mong có thể được khoan dung.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-cach-y-hu-hi-ap/2753292/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.