Không biết từ khi nào, tuyết đã bắt đầu rơi.
Bầu trời đêm vốn âm u nặng nề của tiết cuối đông, nhờ vào những cánh tuyết bạc bay đầy trời mà trở nên thanh thoát, cao vời. Lẽ ra giữa trời tuyết khó có thể trông thấy ánh trăng, vậy mà giờ đây, mặt trăng lại nửa ẩn nửa hiện, sáng trong dịu nhẹ, hòa cùng ánh đèn cung đình xa xa tạo thành một cảnh tượng tương vọng yên hòa.
Sắc trời đêm nay trông như âm trầm, tĩnh mịch, nhưng lại ẩn chứa đôi phần ấm áp, tựa hồ không thể nói rõ là vui hay buồn.
Bên ngoài cung, những cung nhân canh gác đều biết rõ đêm nay đế vương triệu kiến sứ thần Mạc Bắc. Ai nấy đều tưởng rằng là vì chuyện hệ trọng khẩn cấp, nên hết thảy đều nín thở chờ lệnh, cẩn trọng giữ lễ. Thế nhưng suốt gần một canh giờ trôi qua vẫn không thấy có người nào lui ra, đế vương cũng chưa hề có bất kỳ chỉ dụ nào truyền xuống.
Điều đó khiến cho các cung nhân thấp thỏm bất an, trong lòng lo lắng liệu có chuyện bất trắc nào xảy ra chăng.
Thế nhưng, bởi đã có lệnh từ trước của Tạ Lưu Đình, không ai dám tùy tiện tiến vào quấy rầy. Trong lúc tất cả còn đang phân vân lo nghĩ, rốt cuộc, cũng chờ được Lăng Thích - người phụ trách an bài nơi nghỉ của sứ thần - trở về.
"Lăng tổng quản, bệ hạ đã ngâm mình trong suối nước nóng hơn một canh giờ. Trong cung tuy có địa long sưởi ấm, nhưng đêm khuya tiết trời giá lạnh, e rằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-cach-y-hu-hi-ap/2753321/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.