Kiều Vi nói: “Chồng cháu nói hai cân bột mì tương đương cướp bóc, kêu cháu tìm người khác.”
Bà cụ bị vạch trần, không xấu hổ, người già thành tinh, mặt không đổi sắc: “Vậy chúng ta thương lượng lại, một cân được không?”
“Nửa chén mì, hoặc là một cái bánh bao, không được thì thôi.”
Bà cụ biết rõ không chiếm được lợi nữa, mím miệng: “Vậy một cái bánh bao đi.”
Lại mặc cả xong.
Thương lượng xong, bà cụ nhìn người đang bơi dưới sông nơi xa, hỏi: “Đó là chồng cháu à?”
Kiều Vi cười tủm tỉm: “Là chồng cháu, bố thằng bé.”
“Đúng là một chàng trai tuấn tú.” Bà cụ chậc chậc khen.
Kiều Vi hỏi rõ tên họ, địa chỉ của bà cụ, hẹn xong: “Sáng ngày mai cháu đưa đế giày và vải dệt qua.”
Bà cụ lại nhìn ra sông, thản nhiên nói: “Thân thể chồng cháu quá tốt, cháu có phúc.”
Dưới sông, Nghiêm Lỗi bơi ra chỗ sâu, đang bơi trong những làn sóng sóng, giống như con cá.
Sức bật cơ cánh tay kinh người.
Kiều Vi hé miệng cười.
Thời gian nhàn nhã của những phụ nữ lớn tuổi phải lo liệu việc nhà đã kết thúc theo ánh mặt trời ngả về Tây.
Bà cụ đứng dậy cầm băng ghế của mình: “… Nhà thứ ba trong hẻm nhỏ, đừng đi nhầm nhé.”
“Được rồi.” Kiều Vi đồng ý.
Các bà cụ, những người vợ hóng mát thêu thùa may vá dưới bóng cây bên bờ đều đứng dậy rời đi.
Nghiêm Lỗi bơi thoải mái, thấy bên chỗ Kiều Vi không có phụ nữ mới lên bờ, tùy tiện lấy khăn lông lau người, vẫn mặc quần bơi mặc quần áo vào.
Kiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-60-cuoc-song-my-man-cua-vo-truoc-lot-duong-trong-nien-dai-van/822515/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.