Cạnh bệ giếng xây hai bức tường thấp bằng gạch để làm bệ, cô xách cái thớt qua đặt lên, vừa xinh, như thể nó được làm ra để đặt cái này vậy.
Lúc này giao thông còn chưa phát triển, phân phối hàng hóa còn bất tiện, rau bán ở chợ nông sản đều là tự sản tự tiêu, hình thức không đẹp bằng sau này nhưng rất tươi ngon. Lấy rau đã rửa sạch ra khỏi chậu, cô đặt lên thớt trực tiếp thái ra.
Số thịt mua về hôm nay được cắt lấy một phần ba.
Sau khi bưng đồ ăn vào bếp, cô lại gặp phải một chuyện còn bất tiện hơn… bếp đất trong nhà bếp đun bằng củi.
Ngoài lương thực và các nhu yếu phẩm hàng ngày, đãi ngộ của quân đội còn bao gồm “nhiên liệu” nữa, củi và than được phân phát hàng tháng theo tỷ lệ.
Do có trí nhớ nên trên lý thuyết thì Kiều Vi biết cách làm, nhưng thực tế khi bắt tay vào làm thì lại không quen.
Phải mất rất nhiều công sức cô mới nhóm được bếp.
Nghiêm Tương rất ngạc nhiên, sao hôm nay mẹ mình nhóm lửa lại tốn sức như vậy. Tới khi lửa bùng lên, không cần Kiều Vi nói gì cậu bé đã đi tới kéo ống bễ lên.
Nhóc con chỉ cao hơn cái ống thổi một tí. Người lớn chỉ cần duỗi tay ra là kéo được ống bễ, Nghiêm Tương lại phải giữ bằng hai tay, dùng sức nặng của cơ thể để đẩy vào kéo ra.
“Hây a”, “hây a”.
Dễ thương chết đi được.
Không phải nói chứ ống bễ này dùng tốt thật đấy, nhóc con bé tí thổi mấy cái mà cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-60-cuoc-song-my-man-cua-vo-truoc-lot-duong-trong-nien-dai-van/822595/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.