Đến nỗi còn bị đốt cháy rất sung sướng, cho đến khi lịch sử sụp đổ.
Lúc này, nếu người viết có đủ can đảm, bắt được nhịp bên trên sẽ dễ dàng thăng chức.
Thật ra Kiều Vi có khả năng này.
Về mặt đấu tranh chính trị, tuy cô trải nghiệm ít hơn họ nhưng lại linh hoạt và phản ứng nhạy bén, cô có thể trưởng thành rất nhanh.
Nhưng cô biết hướng đi của lịch sử, hiểu rõ không thể để bản thân bị cuốn vào. Cô đã tỏ ý với Nghiêm Lỗi rằng cô sẽ không viết nữa, ít nhất sẽ không viết cho phe nhóm của Hoàng Tăng Nhạc.
Kiều Vi hỏi: “Anh trả lời anh ấy thế nào?”
Về chuyện của Quan Đồ Vĩ, Kiều Vi đoán được Nghiêm Lỗi và Hoàng Tăng Nhạc sẽ làm gì, không cần thiết hỏi lại. Điều cô quan tâm hơn là tương lai thu xếp như thế nào.
“Anh bảo anh ấy đừng tham lam.” Nghiêm Lỗi nói: “Anh và em, chỉ cần một người ủng hộ anh ấy là được. Anh ấy còn muốn cả hai vợ chồng chúng ta cùng ủng hộ anh ấy? Mơ đẹp quá.”
“Bọn anh thương lượng xong, cuối cùng đồng ý sắp xếp em vào thư viện.”
“Sau này em là giám đốc thư viện huyện.”
Kiều Vi chu môi thổi tóc mái: “Em còn được thăng chức à?”
Nghiêm Lỗi: “Cũng đâu thể để chúng ta chịu thiệt.”
Giám đốc thư viện huyện cùng cấp với chủ nhiệm của các phòng ban trong chính quyền huyện.
Nói cách khác sau này Kiều Vi sẽ cùng cấp với trưởng ban Chu.
“Còn giám đốc thư viện nào khác không?” Kiều Vi hỏi: “Như giám đốc hoặc phó giám đốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-60-cuoc-song-my-man-cua-vo-truoc-lot-duong-trong-nien-dai-van/822702/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.