Đùi của thư ký Hoàng bị rách, không biết có trúng động mạch chủ hay không nhưng máu của anh ta chảy ồ ạt ra khỏi miệng vết thương do bị kính đâm phải.
Kiều Vi phải dùng dây lưng buộc lại để giúp anh ta cầm máu.
“Bản thân thư ký Hoàng cũng mất máu! Sao anh ấy truyền máu cho người khác được?” Cô chất vấn.
Cô không khống chế được giọng nói của mình, cất cao giọng hỏi.
Người trên hành lang đều nhìn sang.
“Trong kho máu không có nhóm máu này, nhóm máu của thư ký Hoàng lại vừa khớp.” Bác sĩ né tránh ánh mắt của Kiều Vi: “Hơn nữa chính cậu ấy, cậu ấy chủ động đề nghị, viện trưởng cũng đồng ý…”
Bác sĩ nói: “Đầu tiên vẫn phải ký giấy cam đoan.”
Bác sĩ lại vội vàng hứa hẹn: “Ngày mai máu tới là bọn tôi sẽ truyền cho cậu ấy ngay.”
Kiều Vi cắn răng.
Không biết nên tức giận vì chuyện gì.
Không có gì liên quan đến cô cả!
Nhưng cái gì cũng làm cô tức giận!
“Thư ký Hoàng đang ở đâu?” Cô hỏi: “Tôi có thể đến thăm không?”
Bác sĩ thở phào, chỉ phòng cho cô.
Kiều Vi đi vào thăm thư ký Hoàng.
Thư ký Hoàng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng anh ta vẫn tỉnh, nghe thấy tiếng bước chân dừng lại trước giường mình thì mở mắt.
Là Kiều Vi.
Kiều Vi mím môi nhìn chằm chằm vào anh ta.
Cô đang tức giận.
Đồng chí ngày nào cũng cười khanh khách này mà cũng có lúc tức giận như vậy à.
“Kiều Vi…” Thư ký Hoàng miễn cưỡng mỉm cười.
Vô cùng miễn cưỡng, mặt anh ta trắng nhợt như tờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-60-cuoc-song-my-man-cua-vo-truoc-lot-duong-trong-nien-dai-van/822733/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.