Phúc lợi của chính quyền huyện rất tốt, nghỉ lễ Quốc khánh có phát gạo và dầu cải, có cả khăn mặt và xà phòng.
Lại có cả phần của Kiều Vi. Rõ ràng đãi ngộ của cô còn ở thị trấn.
Phải biết rằng, ngày hôm qua Hồ Tuệ đã tiện thể mang các thứ trên thị trấn phát về cho cô.
Kiều Vi vừa nghĩ đến điều kiện kinh tế vốn dư dả của nhà mình giờ lại có thêm một phần tiền lương và hai phần phúc lợi của mình là tinh thần hứng khởi hẳn.
Ngày ấy thư ký bưng cốc trà đi từ trong gian lớn ra, thấy cô còn cố ý nói với cô hai câu, xe buýt chạy tuyến ngắn đã sắp xếp xong, sau Quốc khánh sẽ chạy.
Vậy thì tốt quá.
Vốn Kiều Vi còn đang lo lắng trời đông lạnh như vậy thì làm sao đèo con bằng xe đạp được, nếu như có xe buýt, vậy chuyện này đã được giải quyết.
“Hiệu suất của chính quyền huyện ta thật sự không thể chê.” Kiều Vi nói: “Đừng nói quần chúng, kể cả tôi đang ở Huyện ủy, nghe thấy tin tức này đều cảm thấy phấn chấn. Có vấn đề thì chính phủ giải quyết, trong lòng có hy vọng.”
Lời này nói đặc biệt chân thành.
Dù sao đúng là giải quyết nhu cầu thực tế của cá nhân cô với hiệu suất cao.
Lời khen chân thành khiến lãnh đạo cũng cảm thấy thoải mái.
Kiều Vi chủ động nhận việc: “Cứ giao việc tuyên truyền bên Hạ Hà Khẩu kia cho tôi.”
“Được, đều là đồng nghiệp cũ của cô, giao cho cô.”
Hiện giờ Kiều Vi không rời túi lưới. Trong túi đeo của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-60-cuoc-song-my-man-cua-vo-truoc-lot-duong-trong-nien-dai-van/822745/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.