🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Anh quên rồi à? Trước kia lúc chúng ta chưa ly hôn, anh cũng thế, đưa hết phiếu lương thực cho Bạch Hoa, tôi và Nữu Nữu đói đến không chịu nổi, chỉ còn cách lên núi đào rau dại ăn qua ngày.”

 

“Cuộc sống như thế, tôi đã chịu đựng gần một năm trời, sao? Bây giờ các người mới chịu nổi có một tháng đã kêu trời rồi?”

 

“Không có gạo, thì để Bạch Hoa lên núi đào rau dại đi, không phải anh nói cô ta cứng cỏi nhất đấy à? Thà c.h.ế.t đói cũng không đánh mất thể diện mà, thì cứ để đói đi!”

 

Nói xong, tôi không chút khách sáo đóng sập cửa lại, cài then từ bên trong.

 

9

 

Ngoài cửa, Lý Đại Minh lượn lờ một hồi lâu, giữa chừng còn gõ mấy lần, thấy tôi không đáp lại câu nào, cuối cùng đành bất lực rời đi.

 

Tối đó, tôi dẫn Nữu Nữu ra ngoài đi dạo, mới nghe được từ miệng dân thôn, sau khi ly hôn với tôi, cuộc sống nhà Lý Đại Minh có thể nói là tụt dốc không phanh.

 

Ngay cả cuộc sống của Bạch Hoa, cũng không dễ dàng gì.

 

Đám trí thức trẻ ở điểm tập kết đa phần đều có tinh thần chính nghĩa, trước kia lúc Bạch Hoa cố tình quyến rũ Lý Đại Minh, đòi phiếu lương thực của anh ta, nhóm trí thức trẻ đã âm thầm cảnh cáo cô ta, bảo cô ta đừng phá hoại gia đình người khác.

 

Bạch Hoa không chịu nghe, sau đó cả điểm trí thức trẻ không ai muốn giao du với cô ta, cũng không cho cô ta cùng ăn cơm chung. Không còn cách nào, cô ta đành cầu cứu Lý Đại Minh, tạm thời chuyển đến ở trong ngôi nhà cũ của tôi.

 

Giờ tôi đã lấy lại nhà cũ, dọn về ở, Bạch Hoa không có chỗ nào để đi, lại cứ mập mờ như vậy, chuyển đến ở nhà Lý Đại Minh.

 

Tưởng rằng nhà họ Lý có ba lao động khỏe mạnh, nuôi cô ta không thành vấn đề.

 

Ai ngờ, đến ở rồi mới phát hiện, không chỉ ba mẹ Lý Đại Minh lười biếng ham ăn, ngay cả Lý Đại Minh sau vài năm an nhàn ở trạm lương thực, cũng trở thành kẻ tay yếu chân mềm, không thể gánh vác được việc nặng.

 

Cả ba người xuống ruộng làm việc, một ngày chỉ kiếm được hơn chục điểm công.

 

Lý Đại Minh liền bắt Bạch Hoa cùng xuống ruộng kiếm điểm.

 

Phân chuồng đã ủ chín bốc mùi hôi nồng nặc, Bạch Hoa gánh chưa được hai lượt đã trắng mắt ngất xỉu ngay trên bờ ruộng.

 

Hôm đó, không những Lý Đại Minh chẳng kiếm được điểm công nào, mà còn phải đưa Bạch Hoa đi trạm y tế khám bệnh, tốn thêm một đồng tiền.

 

Từ đó trở đi, Lý Đại Minh không dám ép Bạch Hoa xuống ruộng kiếm điểm nữa.

 

Đành để cô ta ở nhà nấu cơm giặt giũ, phụ làm việc nhà.

 

Ai ngờ, Bạch Hoa lại là kiểu tiểu thư mười ngón tay không dính nước sương sớm mùa xuân.

 

Bảo cô ta nấu cơm, cô ta quên cho nước, không chỉ nấu hỏng chút gạo cuối cùng trong nhà thành cơm bung, mà còn làm cháy luôn cái nồi gang duy nhất của cả nhà.

 

Bảo cô ta giặt quần áo, cô ta ngồi ôm gối bên đống đồ dơ, nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa lẩm bẩm mấy bài thơ ai oán mà người trong thôn nghe không hiểu.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Lý Đại Minh đi làm về, thấy nhà không cơm nước, chạy đi tìm, nhìn thấy cảnh đó, suýt nữa thì ngất ngay tại chỗ.

 

Từ hôm đó, nhà họ Lý không dám bắt Bạch Hoa làm việc gì nữa, nhưng mẹ Lý thì không cam tâm nuôi không một kẻ ăn bám như thế.

 

Bà ta ra điều kiện với Bạch Hoa: hoặc là cút về khu tập thể thanh niên trí thức, sau này đừng có đến nhà họ ăn chực nữa.

 

Hoặc là, gả cho Lý Đại Minh, sinh cho bà ta một đứa cháu đích tôn.

 

10

 

Hôm Lý Đại Minh kết hôn, tôi không đi, nhưng nghe nói lễ cưới rất không vui vẻ.

 

Ba mẹ Bạch Hoa yêu cầu nhà họ Lý đưa sính lễ năm mươi đồng, cộng thêm hai trăm cân lương thực làm đồ dẫn cưới.

 

Mẹ Lý phản bác tại chỗ, hỏi nhà họ Bạch chuẩn bị bao nhiêu của hồi môn.

 

Khi biết của hồi môn của Bạch Hoa chỉ có hai chiếc chăn mỏng, một cặp chậu men đỏ và hai bình thủy, suýt nữa bà Lý ngất tại chỗ.

 

Chút đồ thế này mà đòi đổi lấy năm mươi đồng với hai trăm cân lương thực của bà ta?

 

Hai nhà cãi nhau một trận lớn ngay trong ngày cưới.

 

Lý Đại Minh bù đầu bù cổ, định bảo Bạch Hoa ra ngoài khuyên nhủ ba mẹ, ai ngờ Bạch Hoa chỉ biết khóc!

 

Cãi cọ một hồi, cuối cùng thì cũng cưới, ba mẹ Bạch Hoa lấy luôn chút lương thực cuối cùng của nhà họ Lý.

 

Từ lúc đó, nhà họ Lý thật sự phải ra núi đào rau dại ăn.

 

Sau khi cưới, mẹ Lý vẫn định làm như lúc trước đã làm với tôi, bắt Bạch Hoa lên núi đào rau, nhặt củi lửa.

 

Bạch Hoa xách giỏ nhỏ, vừa khóc vừa đi lên núi, cuối cùng lại đào về một đống cỏ dại căn bản không ăn được, trong tay còn nâng niu một nhành hoa anh đào dại.

 

Mẹ Lý lại bảo cô ta lên núi nhặt củi, Bạch Hoa đi cả buổi chiều, về đến nhà thì tay không, ngay cả sợi dây gai dùng để buộc củi cũng không thấy đâu.

 

Hỏi ra mới biết, thì ra là cô ta thấy có quạ đang nhặt cành cây làm tổ, nên đã để lại hết củi nhặt được cùng với dây gai cho lũ quạ…

 

Mẹ Lý tức đến ngất xỉu ngay tại chỗ, miệng còn hét to: “Thật tạo nghiệp mà!"

 

Điều Lý Đại Minh từng ngưỡng mộ nhất, chính là khí chất siêu thoát của Bạch Hoa, nhưng khi thật sự sống cùng cô ta, mới phát hiện cuộc sống hoàn toàn không đẹp như tưởng tượng.

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.