“Anh quên rồi à? Trước kia lúc chúng ta chưa ly hôn, anh cũng thế, đưa hết phiếu lương thực cho Bạch Hoa, tôi và Nữu Nữu đói đến không chịu nổi, chỉ còn cách lên núi đào rau dại ăn qua ngày.”
“Cuộc sống như thế, tôi đã chịu đựng gần một năm trời, sao? Bây giờ các người mới chịu nổi có một tháng đã kêu trời rồi?”
“Không có gạo, thì để Bạch Hoa lên núi đào rau dại đi, không phải anh nói cô ta cứng cỏi nhất đấy à? Thà c.h.ế.t đói cũng không đánh mất thể diện mà, thì cứ để đói đi!”
Nói xong, tôi không chút khách sáo đóng sập cửa lại, cài then từ bên trong.
9
Ngoài cửa, Lý Đại Minh lượn lờ một hồi lâu, giữa chừng còn gõ mấy lần, thấy tôi không đáp lại câu nào, cuối cùng đành bất lực rời đi.
Tối đó, tôi dẫn Nữu Nữu ra ngoài đi dạo, mới nghe được từ miệng dân thôn, sau khi ly hôn với tôi, cuộc sống nhà Lý Đại Minh có thể nói là tụt dốc không phanh.
Ngay cả cuộc sống của Bạch Hoa, cũng không dễ dàng gì.
Đám trí thức trẻ ở điểm tập kết đa phần đều có tinh thần chính nghĩa, trước kia lúc Bạch Hoa cố tình quyến rũ Lý Đại Minh, đòi phiếu lương thực của anh ta, nhóm trí thức trẻ đã âm thầm cảnh cáo cô ta, bảo cô ta đừng phá hoại gia đình người khác.
Bạch Hoa không chịu nghe, sau đó cả điểm trí thức trẻ không ai muốn giao du với cô ta, cũng không cho cô ta cùng ăn cơm chung. Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-con-toi-khong-can-ba-van-duoc/2709633/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.