Bạch Hoa căn bản không quan tâm trong nhà có còn lương thực hay không, lại càng không biết tính toán chi tiêu như tôi.
Lý Đại Minh chỉ có thể liều mạng xuống ruộng kiếm điểm công, thời gian nghỉ ngơi thì lên núi nhặt củi, đào rau dại.
Chưa đến nửa năm, anh ta đã khổ sở đến mức trông như một ông già rách nát.
11
Lần nữa nhìn thấy Lý Đại Minh, anh ta đang xách giỏ, từ trên núi đi về sau khi đào rau dại.
Thấy tôi đang chở Nữu Nữu về nhà sau giờ làm bằng xe đạp, Lý Đại Minh liền bước nhanh mấy bước, chặn tôi lại.
“Hồng Anh! Anh biết mà, em vẫn chưa tái giá, mối nào bà mối đến làm mai em cũng không nhận lời, nhất định là trong lòng vẫn còn anh đúng không?”
“Anh sai rồi, Bạch Hoa căn bản không phải người biết vun vén gia đình! Em không biết đâu, từ khi cưới cô ta vào cửa, nhà anh bị cô ta làm cho rối tung rối mù!
Ba anh già như vậy rồi còn phải xuống ruộng kiếm điểm công. Mẹ anh thì ngày nào cũng giặt đồ nấu cơm, mệt đến mức lưng đau vai mỏi.
Còn cô ta thì tốt rồi, suốt ngày ốm yếu chẳng làm được gì, chỉ biết nghịch mấy nhành hoa dại, ngâm nga mấy bài thơ chua loét!”
“Còn đám người nhà không biết điều của cô ta nữa! Anh vất vả lắm mới kiếm được chút phiếu lương thực, cô ta lại lén lút gửi hết về cho nhà mẹ đẻ rồi!”
“Hồng Anh, anh thật sự hối hận c.h.ế.t đi được, anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-con-toi-khong-can-ba-van-duoc/2709634/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.