Vệ Lăng hiểu ý trong mắt của Sở Sở, khẽ gật đầu, đồng thời nhìn về cậu bé đầy cổ vũ. Nhận được sự cổ vũ cùng với không có nỗi lo lắng về sau, Sở Sở đến gần mấy người anh họ vung cây gậy trong tay lên. Cậu không đánh lên người bọn Tần Đức Phúc, mà đánh vào bàn tay. Đối với mấy người mặc thành quả bóng như Tần Đức Phúc, với sức của Sở Sở đánh lên người bọn họ chẳng khác gì gãi ngứa, lãng phí sức lực, còn không bằng đánh bàn tay, đánh bàn tay vừa khiến họ đau, vừa có thể làm bọn họ mất mặt. Dưới cái nhìn chằm chằm của quần chúng, đám người Tần Đức Phúc bị một đứa bé năm tuổi đánh tay. Tính thương tổn không cao, nhưng tính vũ nhục cực mạnh. Mấy tên nhóc con nhà họ Tần lập tức xấu hổ đến cúi gằm mặt xuống. Khó xử, vô cùng khó xử. Bốn người, Sở Sở đánh mỗi người ba gậy liền không đánh nổi nữa, chỉ có thể chớp chớp mắt nhìn về Tần Thanh Man. Tần Thanh Man gật đầu khe khẽ. Sở Sở mới vui vẻ cầm lấy gậy chạy đến đứng vững bên cạnh Vệ Lăng. Giải quyết xong mấy tên nhóc bắt nạt Sở Sở, Tần Thanh Man nhìn về phía Tiền Tương Dương, mặc dù vừa nãy cô giải quyết bọn Tần Kiến Minh, nhưng vẫn nhìn ra Tiền Tương Dương hình như có lời muốn nói, bất kể ông ấy muốn nói điều gì, hiện tại cô vẫn cần sự giúp đỡ của đối phương. Mấy người anh cả Chu đồng ý sang năm giúp cô xuất công, còn cần lập khế ước. Tiền Tương Dương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-cung-truong-phu-tuong-quan-xuyen-toi-nuoi-con-o-bien-cuong/2951491/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.