“Mẹ rất thích, chiếc vòng tay này mẹ sẽ đeo thường xuyên.” Bạch Nguyệt Quý cười, đeo chiếc vòng ngọc vào tay.
Nhìn thấy mẹ đeo, lão tam cười tươi như hoa.
Nụ cười đó, trông giống hệt bố cậu.
“Chỉ là muốn sưu tầm đồ cổ thì không dễ đâu. Mẹ đưa con thêm ít tiền nhé? Con đi tìm kỹ mà mua.” Bạch Nguyệt Quý hỏi.
Lão tam hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu.
Cậu đã sưu tầm được không ít món, toàn tốn tiền cả, mà giờ thì thật sự đã sạch túi.
Bạch Nguyệt Quý liền đi lấy tiền cho cậu, vừa nói:
“Nhưng con phải cẩn thận nhé, ở khu phố đồ cổ cũng có nhiều người lừa đảo đấy.”
“Con biết.” Lão tam gật đầu “Con đều xem kỹ rồi mới mua.”
“Mua có mặc cả không đấy?”
“Có ạ, ai mà trả nguyên giá thì là ngốc rồi.” Lão tam gật đầu dứt khoát.
Bạch Nguyệt Quý bật cười, đưa tiền cho cậu rồi hỏi:
“Con cần bao nhiêu?”
“Cho con năm đồng là được rồi.”
Bạch Nguyệt Quý lấy ra năm đồng, lão tam cẩn thận nhận lấy.
Còn chiếc vòng này, thật ra không cần xem kỹ cũng biết là đồ giả.
Bạch Nguyệt Quý chỉ liếc một cái là nhận ra ngay.
Nhưng vòng ngọc là giả thì đã sao?
Tấm lòng thật thà của lão tam, vừa thấy vòng là nghĩ ngay đến mẹ, chạy đôn đáo đi vay tiền anh em để mua tặng mẹ, mới là điều khiến chiếc vòng này trở nên đáng quý.
Chỉ riêng tấm lòng ấy, thì số tiền kia tiêu ra cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/2764521/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.