“Còn nửa tháng nữa là tròn bốn tuổi à?” Người bạn mỉm cười.
“Vậy đúng là không còn nhỏ nữa rồi. Cụ thể là ngày nào? Để chú nhờ người đặt bánh kem, hôm đó cho người đem tới.”
“Không cần chú mua bánh đâu. Mẹ cháu sẽ làm cho cháu với em Tư, đến lúc đó cháu mang một miếng cho chú.” Lão tam nói dứt khoát.
Người bạn mỉm cười gật đầu, rồi mới quay lại chủ đề chính:
“Không phải là chú không muốn dạy cháu, nhưng nghề này của chú, không thể tùy tiện truyền cho người ngoài được.”
“Chú chẳng vừa dạy cháu cách mua vòng ngọc đó sao?” Lão tam phản bác.
“Cái đó chỉ là chút da lông thôi, chứ bí quyết và học vấn thật sự trong nghề này thì sâu xa lắm. Ngoại trừ con trai mình, chẳng ai đem tuyệt kỹ gia truyền dạy cho người ngoài cả.” Người bạn nhìn cậu bé nói.
Nghe vậy, lão tam nhìn ông:
“Vậy chú chỉ dạy cho con trai chú thôi à?”
“Chú còn chưa có con trai mà.” Người bạn đáp.
Câu này khiến lão tam hơi khó hiểu, nhưng với góc nhìn trẻ con, nó hỏi rất thẳng thắn:
“Chú chưa lấy vợ hả?”
Người bạn ngẩn ra một chút, sau đó bật cười lớn, lâu lắm rồi anh ta mới cười vui đến vậy.
Vệ sĩ phía sau cũng chỉ biết lắc đầu bất lực, trẻ con đúng là không kiêng nể gì, gì cũng dám hỏi.
“Cười gì chứ?” Lão tam cau mày.
“Cháu nói đúng đấy, chú đúng là chưa lấy vợ.” Anh ta thu lại nụ cười, gật đầu thừa nhận.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/2764526/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.