“Mẹ cháu không đồng ý à?”
“Mẹ cháu muốn đến gặp chú, nói chuyện trực tiếp. Mẹ cháu cảm thấy cháu còn nhỏ, không nên quá mê mẩn mấy thứ này, học hành mới là quan trọng. Nhưng cháu không cho mẹ đi, mẹ cháu bận học lắm.” Lão tam đáp.
Ngô Nhị gia khẽ cười.
Anh ta cũng không thấy bất ngờ, từ lúc nghe thằng nhóc nói sẽ về nói với mẹ, anh ta đã đoán được là mẹ cậu sẽ không đồng ý.
Chuyện này, e là phải đợi bố cậu từ miền Nam quay về mới tính tiếp.
“Sinh nhật của cháu vào ngày nào? Đến lúc đó chú sẽ gửi bánh sinh nhật cho cháu. Mẹ cháu có đặt bánh cho hai anh em là chuyện của mẹ cháu, còn đây là quà của chú.”
“Chú vẫn chưa từ bỏ à?” Lão tam nhìn ông.
Nhị gia rót cho cậu một cốc nước trái cây, nói:
“Làm việc không thể nói bỏ là bỏ. Nếu dễ dàng từ bỏ như vậy thì không phải là tính cách của chú.”
Lão tam nhận lấy, uống một ngụm rồi nói thẳng suy nghĩ của mình:
“Đợi bố cháu về, cháu sẽ hỏi ý bố.”
Bố cậu bé khác mẹ, có thể nhờ bố đi thuyết phục mẹ cũng nên.
“Vậy là cháu thật lòng muốn nhận chú làm bố nuôi phải không?” Nhị gia mỉm cười hỏi.
“Muốn.” Lão tam không phủ nhận.
Cậu bé muốn học nghề từ chú, mà muốn học thì phải có lý do chính đáng để người ta dạy.
Nhị gia gật đầu hài lòng:
“Được, vậy thì đợi bố cháu về rồi nói sau.”
“Cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/2764527/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.