Nếu nghĩ rằng Ngô Nhị gia là một vị Bồ Tát, thì quả thật là sai lầm lớn.
Toàn bộ khu phố đồ cổ rộng như mấy sân bóng cộng lại, vậy mà chẳng ai dám đến đó gây chuyện.
Đám du côn, lưu manh ngoài kia chưa bao giờ dám bén mảng tới, nguyên nhân chính là vì nơi đó có Nhị gia trấn giữ.
Là đại lão của giới đồ cổ, không phải để trưng bày.
Ai dám gây rối ở đó, là bị xử lý thê thảm ngay.
Chỉ mới năm ngoái thôi, lão Thẩm tận mắt chứng kiến một kẻ bị chặt tay, khóc rống lên rồi bị ném ra ngoài như rác.
Nhị gia ra tay tàn nhẫn, nhưng đó chính là phong cách nhất quán của anh ta.
“Bạn đến có rượu ngon, chó sói đến có s.ú.n.g săn.”
Phố đồ cổ, ai dám làm loạn?
“Thật ra, Tiểu Bác mà được Nhị gia nhận làm con nuôi thì không thiệt chút nào.” Cuối cùng, lão Thẩm kết luận như thế.
Trước đây ông còn từng dẫn mấy đứa cháu nội ra phố đồ cổ, với hy vọng tụi nhỏ mắt sáng, có thể chọn được món đồ tốt, trẻ con có linh khí mà.
Cũng từng gặp Nhị gia, nhưng Nhị gia chưa bao giờ nói muốn nhận mấy đứa cháu nội làm con nuôi.
Phải nói thật, lão Thẩm cũng có chút ghen tị.
Nếu người trong nhà mà có quan hệ thân thích với Nhị gia, ai còn dám chê con ông là tiểu thương nữa chứ?
Con trai ông, bố “Tiểu Man Lư” mở tiệm bánh bao, suốt ngày bị hàng xóm chê cười là “hộ cá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/2764528/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.