Bạch Nguyệt Quý lúc này chỉ còn biết thở dài bất lực.
Cô biết Chu Dã nói không sai, Tiểu Bác năm nay đã bốn tuổi rồi, suy nghĩ chín chắn hơn năm ba tuổi rất nhiều.
Về chuyện nhận bố nuôi, nó thì vẫn nghe lời cô, nhưng cô có thể nhìn ra trong lòng nó vẫn muốn nhận người kia làm bố nuôi.
Mà Ngô Nhị gia đúng là cũng có bản lĩnh thật.
Nhà anh ta để Tiểu Bác tự do ra vào như nhà mình, lần trước còn tặng Tiểu Bác mấy viên ngọc để chơi.
Chỉ cần liếc qua là Bạch Nguyệt Quý đã biết những viên ngọc đó không hề rẻ, nhưng trong tay Tiểu Bác thì chúng chẳng khác gì những viên đá bình thường, bị bỏ chung vào tủ sưu tập đồ chơi của nó.
Thậm chí còn hay mời Tiểu Bác về nhà ăn cơm, mà Tiểu Bác thì dắt cả Lão Tứ theo.
Tiểu Bác thì giữ kín miệng không nói gì, nhưng Lão Tứ thì về nhà kể hết, nào là hôm nay ăn tôm hùm to, cua bự, mùi vị thế nào thế nào…
Sau này Bạch Nguyệt Quý đã từng mời Ngô Nhị gia ra quán trà uống nước, cũng đã gặp mặt.
Đối phương lễ độ hòa nhã, vô cùng lịch thiệp.
Tuy không hề ép buộc chuyện nhận bố nuôi, nhưng những chiêu đi vòng đường mềm dẻo của người này đúng là rất cao tay.
“Giờ thật sự để Tiểu Bác nhận anh ta làm bố nuôi sao?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.
Chu Dã gật đầu:
“Cho nhận đi, mình chẳng thiệt thòi gì cả.”
Bạch Nguyệt Quý thấy chồng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/2764529/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.