Dù đứa con này đến quá bất ngờ, nhưng sau một hồi do dự, cuối cùng Hứa Nhã vẫn quyết định giữ lại.
Mẹ ruột cô cũng đồng ý:
“Không có thì thôi, nhưng đã có thì cứ sinh đi. Sinh xong để mẹ trông cho, cho b.ú sữa bột, con không cần phải vất vả gì cả.”
Về phần mẹ chồng Hứa Nhã thì đã bị Niên Viễn Phương đưa về quê rồi.
Niên Viễn Phương không trách móc hay nói gì nặng lời với mẹ, chỉ bảo rằng xưởng gạch ở quê bận quá, cần bà về trông coi.
Anh còn mua cho bà hai bộ quần áo mới, đưa bà về quê một cách danh chính ngôn thuận.
Nhưng bác gái Niên đâu có ngốc, lúc rời đi vẫn còn kéo tay con trai, dặn:
“Bảo vợ con giữ đứa trẻ này lại đi, một trai một gái là quá ít, trai gái gì cũng nên sinh thêm một đứa nữa.”
Lúc bà về nghỉ phép ở quê, dân trong thôn ai cũng nói thế, một trai một gái thì làm sao mà đủ?
Mà chính bà cũng nghĩ vậy, đúng là hơi ít thật.
Cho nên chuyện ai làm thủng mấy cái bcs kia, không cần nói cũng biết là ai rồi, đúng không?
Hứa Nhã viết những điều này trong thư gửi cho Bạch Nguyệt Quý, nhưng không phải hoàn toàn để oán trách hay than vãn.
Vì nói cho cùng, mẹ chồng cô cũng không phải người quá cay nghiệt, thậm chí còn tình nguyện chăm cháu cho hai vợ chồng mà không đòi hỏi gì, lo cơm nước giặt giũ đầy đủ.
Hứa Nhã cũng từng muốn tìm thêm người phụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/2764535/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.