Cho nên cô cần phải tham gia Hội chợ Canton lần này, tranh thủ lấy đơn hàng, cô cần cho Trần Kim một cái tát thật lớn, để anh ta biết đừng có xem thường phụ nữ của bộ đội!
Cô gật đầu: “Phải, tôi cũng muốn đi cho biết.”
Phùng Ngọc Phân cười nhẹ, cô ấy hiểu, cô ấy cũng muốn đi: “Được, lần sau chúng ta cùng xin.”
Sau đó Phùng Ngọc Phân rất nhanh lấy được đơn xin từ bên xưởng chính, Ôn Như Ý cũng nhìn thấy yêu cầu đơn xin, thật ra muốn đi cũng không khó, chính là những yêu cầu để tuyển chọn nhân viên nghiệp vụ cơ bản, thứ nhất là phải có ngoại hình ưa nhìn, thứ hai là nói được một ít tiếng Anh, thứ ba là có tài hùng biện tốt và phải khéo ăn khéo nói.
Ôn Như Ý cảm thấy ba điểm này bản thân đều phù hợp, nếu như không có Trần Kim cản trở, đơn xin này của họ có lẽ rất nhanh sẽ được đưa đến xưởng chính, nếu như Trần Kim quả thực không chịu, đến lúc đó cô lại đi tìm Hạ Chí Cương.
Nhưng mà cũng không biết có phải là cô may mắn không, lần này Trần Kim sau khi biết được cô và Phùng Ngọc Phân muốn tham gia tuyển chọn nhân viên nghiệp vụ của Hội chợ Canton cũng không có trực tiếp từ chối, mà lạnh nhạt hỏi cô: “Cô biết tiếng Anh không?”
Ôn Như Ý gật đầu: “Tôi tốt nghiệp cấp 3, tiếng Anh cũng được, có thể đối thoại khẩu ngữ đơn giản.”
Trần Kim vốn dĩ không muốn để Ôn Như Ý làm đơn xin, nhưng anh ta biết người phụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-cuoc-song-hanh-phuc-tren-dao/1918330/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.