Anh ấy quả là một nhân viên bán hàng có trình độ.
Mọi người: "? ??"
Mọi người lại bị lời nói của Liêu Thịnh làm cho bối rối, ánh mắt của họ chuyển từ anh và Hàn Đông Nguyên đến tờ rơi quảng cáo, chiếc bát và hai chiếc thìa mà anh ấy đã đặt lên trên bàn.
Một thanh niên mặt tròn mặc áo khoác vải màu đen vươn tay cầm lấy một cái thìa, nghi hoặc hỏi Liêu Thịnh: "Anh Thịnh, đây chính là cái thìa do anh làm sao?"
Mọi người: "......"
"Cốc!" Liêu Thịnh vỗ vào đầu anh ta và tức giận nói: "Nhà cậu dùng muôi canh làm thìa sao, mắt cậu có bị tật không?"
Thanh niên mặt tròn bị vỗ thì cười hắc hắc hai tiếng rồi nói: “Đùa thôi, tôi đùa thôi, anh Thịnh, về quê rồi, không thể nói giỡn một chút sao?"
Nói xong, anh ta lại nhìn chiếc thìa và nói: "Anh Thịnh, anh Nguyên, hai người thật tuyệt vời. Đều mới về quê được nửa năm mà đã có thể tự mình xây dựng nhà máy phải không? Chiều nay tôi nghe mẹ tôi nói còn không thể tin được. Cái thìa và cái bát này đẹp quá. Một bộ bao nhiêu tiền vậy? Để tôi mua một bộ về cho cháu vợ tôi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Liêu Thịnh cho biết: "Một bộ gồm hai bát, hai đĩa, hai thìa, hai đôi đũa và một đĩa ăn dành cho trẻ em. Giá bán lẻ là bốn tệ tám, giá cho người thân và bạn bè là ba tệ tám, giá sỉ là hai tệ tám. Nếu tìm được đơn vị tìm đến chúng tôi đặt hàng số lượng lớn, thì sẽ rao giá là hai tệ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-em-gai-ghe-trong-sinh/2732260/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.