Mọi người cô một câu tôi một lời, nuốt chửng lời của người buôn bán trẻ tuổi. Diệp Thanh Thủy lập tức nở nụ cười trên mặt, cô đứng lên ngọt ngào nhỏ nhẹ tinh tế nói: “Năm xu bốn cái, cần ba phiếu lương thực, không có phiếu lương thực, phiếu thịt cũng được, bốn cái cần một phiếu thịt.”
Cô làm bánh bao, dày hơn tiệm cơm nhà nước, còn có nhân bánh. Nhân đậu được làm ẩm ướt và sền sệt, giống như cát chảy, hương vị ngọt ngào mềm mại, giá thành rẻ hơn gần một nửa. Một ký rưỡi bánh bao còn mang theo hơi nóng, đã bán hết sạch trong vòng chưa đầy nửa tiếng. Diệp Thanh Thủy bận rộn đến mức không kịp đếm số tiền giấy ở trong tay.
Bán bánh bao xong, Diệp Thanh Thủy lại nói với người buôn bán trẻ tuổi kia: “Anh phải bán bớt trứng của anh đi, như vậy là không được. Tôi dạy anh nhé…”
Người buôn bán cảm thấy mặt hơi đau.
Diệp Thanh Thủy cong môi mỉm cười: “Anh bán trứng gà cho tôi là được rồi.”
Nghe xong, nhà buôn này giống như không thể tin nổi, anh ta mấp máy môi một lúc, rồi sau đó đôi mắt đen láy hiện lên một tia cảm kích.
Anh ta bật dậy nói: “Được rồi, thật sự cảm ơn đồng chí rất nhiều!”
“Cô lấy nhiều hay ít, tôi nhặt quả to cho cô!”
Xưng hô chuyển từ “em gái” đến kính trọng “cô”, không chút lắp bắp lúng túng nào, Diệp Thanh Thủy hơi dở khóc dở cười.
Giá trứng gà không đắt, một xu một quả. Diệp Thanh Thủy lấy ra ba hào, thêm một ít phiếu gạo năm lạng để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-kieu-tuc-phu/2563390/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.