Người Chu gia đợi ở trong sân, thấy Lục Thanh Nghiên đi ra vội vàng né tránh, không dám liếc mắt nhìn cô một cái.
Lục Thanh Nghiên không để ý tới, đi ra bên ngoài.
"Chị dâu."
Thẩm Lâm vẫn luôn đợi ở bên ngoài, bên cạnh anh ta còn có Thẩm Nguyệt.
Hai người chạy tới, vây quanh Lục Thanh Nghiên.
"Bà ngoại không sao đúng không?"
Thẩm Lâm hơi lo lắng cho Lưu Tú Cần, bà ấy là bà ngoại của anh Diên, đương nhiên cũng là bà ngoại của anh ta.
"Không sao."
Lục Thanh Nghiên lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
"Người kia, thực sự là cha anh Diên sao?"
Thẩm Nguyệt không nhớ rõ diện mạo của cha Chu Cảnh Diên, đương nhiên không quen biết Dương Lập Quốc.
"Không biết, bọn họ đều nói phải."
Lục Thanh Nghiên mỉm cười, đều nói là phải nhưng cô vẫn cảm thấy kỳ lạ, không dám lập tức kết luận.
"Nhiều năm như vậy không trở về, đột nhiên chạy tới làm gì?"
Nói tới chuyện này Thẩm Lâm lại tức giận, tức giận thay Chu Cảnh Diên.
Chạy về làm gì ư?
Lục Thanh Nghiên cũng rất muốn biết.
"Trở về đi, tôi cũng nên trở về."
Lục Thanh Nghiên tạm biệt hai người, cất bước đi về phía đội một.
"Chị dâu."
Phía sau truyền tới giọng Dư Hiểu Du.
Lục Thanh Nghiên dừng bước, quay đầu nhìn.
Dư Hiểu Du đi theo bên cạnh Dương Lập Quốc, hai người đi nhanh về phía cô.
"Chị dâu, sao chị đã đi rồi?" Trên mặt Dư Hiểu Du tràn ngập tươi cười, vẻ mặt thân thiết.
"Tôi có đi hay không, chẳng lẽ còn phải thông báo với cô?"
Đối với Dư Hiểu Du
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-mang-theo-chuc-ty-vat-tu-duoc-ga-dan-ong-tho-kech-sung-den-khoc/1255088/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.