Khi hoàn toàn tỉnh táo nhìn về phía bên cạnh, sớm đã không có một bóng người, không biết là Chu Cảnh Diên dậy từ lúc nào.
Thay quần áo xong, cô đứng dậy đi ra ngoài.
Trong sân, bóng dáng cao lớn đang ngồi xổm trên đất, dùng xi măng lát phẳng mặt đường.
"Anh lấy đâu ra xi măng thế?"
Lục Thanh Nghiên tò mò đi qua, đứng bên cạnh nhìn.
"Nhờ người mang tới."
Chu Cảnh Diên gạt phẳng chút đất cuối cùng, lúc này mới đứng dậy.
"Vì sao anh muốn lót đường?"
Lục Thanh Nghiên đi về phía anh, giơ tay lau bùn đen trên mặt anh.
"Trải đường phẳng, ngày mưa em không cần sợ dính bùn trong sân."
Chu Cảnh Diên đi tới bên giếng nước, rửa sạch bùn trên mặt và tay, thong thả nói.
Lục Thanh Nghiên đứng bên cạnh anh, trong cơ thể có dòng nước ấm lướt qua, giơ tay ôm lấy anh từ phía sau.
Chu Cảnh Diên đứng thẳng người, quay đầu nhìn về phía cô, gương mặt dịu dàng nói:
"Làm sao vậy?"
"Không có gì, chỉ muốn ôm anh một cái thôi."
Chỉ tiết nhỏ như vậy, vậy mà anh cũng có thể biết, sao có thể không cảm động.
Đi đến thập niên 70, cô có thể thích ứng mọi chuyện, chỉ duy nhất không thể thích ứng chính là mặt đất ngày mưa.
Cô không nghĩ tới, vậy mà anh chú ý tới chuyện này.
Chu Cảnh Diên nắm lấy tay của Lục Thanh Nghiên đang ôm eo anh, nhẹ nhàng vỗ một lát:
"Anh để cơm sáng trong nồi cho ấm, đi ăn cơm trước đi."
"Ừm."
Lục Thanh Nghiên gật đầu, buông Chu Cảnh Diên ra, cùng anh đi tới phòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-mang-theo-chuc-ty-vat-tu-duoc-ga-dan-ong-tho-kech-sung-den-khoc/1255420/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.