"Cậu ấy là em chồng tôi, sao tôi có thể làm ra được chuyện táng tận lương tâm như thế?"
Ngưu Lan Hoa không ngừng kêu khóc, còn lôi kéo Trần vô lại anh ở bên cạnh kêu oan theo.
Đội trưởng Từ bị bà ta làm cho đau cả đầu, nhưng không có chứng cứ chứng minh Ngưu Lan Hoa cố ý vứt bỏ Trần vô lại em, chỉ có thể từ bỏ.
Đợi đội trưởng Từ rời đi, Ngưu Lan Hoa thở phào nhẹ nhõm một hơi, quay đầu tức giận mắng Trần Ni.
"Còn không đặt em trai mày xuống, con nhóc chết tiệt cả ngày chỉ ăn không uống không."
Trần Ni cúi đầu, khắp nơi trên người đều là dấu vết bị véo.
Tóc hỗn độn không chịu nổi, che đi gương mặt đen đỏ, không ai thấy được biểu cảm trên mặt cô ta.
Trần Ni đi tới trước một cây đại thụ, đặt em trai Trần Cẩu Thặng xuống đất.
Nhân lúc Ngưu Lan Hoa không chú ý, véo mạnh cậu bé một cái.
Trần Cẩu Thặng là người thực vật không có bất cứ tri giác gì, nhắm mắt giống như đang ngủ.
Lục Thanh Nghiên không chú ý tới người Trần gia nữa, lúc này cô đang thu dọn chỗ để nghỉ ngơi với Lý Tố Hoa.
Quét đống lá thối chồng chất trên đất sang một bên trước.
Lục Thanh Nghiên cởi áo khoác ướt đẫm ra, đi tới một bên nhặt cành cây khô, cuối cùng nhóm lửa.
"Bác gái, chỗ cháu có gừng và đường đỏ, bác xem rồi nấu ít trà gừng đi ạ."
Lục Thanh Nghiên lấy mấy miếng gừng và một túi hai lạng rưỡi đường đỏ trong sọt ra, đưa cho Lý Tố Hoa.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-mang-theo-chuc-ty-vat-tu-duoc-ga-dan-ong-tho-kech-sung-den-khoc/1255795/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.