Chỗ cao Thanh Sơn, trong rừng cây rậm rạp.
Tất cả thôn dân tuyệt vọng nhìn đại đội bị bao phủ.
"Không còn nhà rồi!"
Có người đau lòng khóc to, một người khóc kéo theo không ít người khóc, đặc biệt là một số đứa bé.
Đội trưởng Từ đứng một bên, không rên một tiếng.
Nước mưa xuyên qua lá cây rậm rạp, xối lên người mọi người.
Lúc này, không ai có tâm trạng tìm chỗ né tránh.
Mọi người nhìn nhà phía xa, đôi mắt trống rỗng thất thần.
Bảo Nhi đứng một bên, tìm kiếm bóng dáng của Lục Thanh Nghiên khắp nơi.
"Ngoan ngoãn đợi ở đây, lát nữa anh tới tìm em."
Chu Cảnh Diên buông tay Lục Thanh Nghiên, ánh mắt nhìn quần áo ướt nhẹp của cô, ánh mắt hơi tối tăm.
"Nhanh đi thay quần áo đi."
"Ừm, em biết rồi."
Lục Thanh Nghiên gật đầu, lại dặn dò anh: "Anh cũng thế."
Hai người tách ra, từng người đi về phía đội sản xuất của mình.
"Chị"
Nhìn thấy Lục Thanh Nghiên, Bảo Nhi đứng dậy chạy tới.
Lục Thanh Nghiên cười với Bảo Nhi, đặt tay lên bả vai cô bé, cùng cô bé đi tới đội một.
Bốn đại đội sản xuất của đại đội Thịnh Dương có tổng cộng 200 hộ, hơn một ngàn thôn dân.
Lọt vào tầm mắt đều là đầu người.
Nếu không phải Bảo Nhi dẫn theo cô, thực sự là nhất thời không có biện pháp tìm được thôn dân đội một ở đâu.
"Thanh Nghiên, mau tới đây."
Lý Tố Hoa vẫy tay với Lục Thanh Nghiên, ở bên cạnh bà ấy còn có con gái Từ Kiều Kiều và con rể Từ Vĩ Minh.
"Bác gái." Lục Thanh Nghiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-mang-theo-chuc-ty-vat-tu-duoc-ga-dan-ong-tho-kech-sung-den-khoc/1255798/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.