Cô đứng tại chỗ nhìn Vương Lệ Trân một hồi, vẫn không yên tâm hỏi: “Bà không sao thật chứ ạ?”
Vương Lệ Trân cười một cái, ánh mắt nhìn Ninh Hương trong phút chốc dịu đi vài phần, “Không sao, không c.h.ế.t được.”
Không biết đã bao lâu rồi không được người khác quan tâm như vậy, trong phút chốc cảm thấy ấm áp trong tim, còn có một chút chua xót. Bà nhìn Ninh Hương một lúc, dường như sực nhớ ra cái gì, lại mở miệng hỏi: “Cháu là... con gái lớn nhà họ Ninh đúng không?”
Thấy bà nhận ra mình, Ninh Hương cũng khẽ cười, giọng điệu bình thản đáp: “Vâng, là người mào dạo này các bác các cô trong thôn nói đến, người mà vài ngày trước vừa mới ly hôn chồng ạ.”
Vương Lệ Trân nghe xong những lời này, lại cười, nói: “Cháu lạc quan quá.”
Tuy rằng nói bà và người trong thôn không giao lưu nhiều, nhưng chuyện gì trong thôn bà cũng đều nghe thấy. Đúng như lời Ninh Hương nói, cô là “người nổi tiếng” trong miệng các bác các cô trong thôn thời gian gần đây.
Ninh Hương quả thật rất lạc quan, tiếp tục cười nói: “Mặc kệ người khác nói gì, bản thân vui vẻ là được.”
Vương Lệ Trân ngồi nói với cô vài câu, cũng coi như hoàn toàn bình phục trở lại rồi. Bình thường ít người nói chuyện cùng, hiếm khi có người quan tâm, bà cũng rất muốn nói thêm vài câu với Ninh Hương. Nhưng bà bởi vì vấn đề thành phần của bản thân, không muốn giữ người lại quá lâu.
Thế là bà cũng không nói chuyện khác nữa, chỉ nói với Ninh Hương: “Cô gái,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-me-ke-sau-khi-thuc-tinh/2762574/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.