Anh đâu còn dáng vẻ lười biếng trước kia nữa, thái độ chăm chỉ này khiến người ta kinh ngạc, không biết có phải anh bị đánh tráo rồi không?
Trong lúc Cố Hằng đang nghĩ thầm, Thẩm Triều Triều xoay người rời đi lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, mặc dù đã gả vào nhà họ Cố một thời gian dài rồi nhưng cô vẫn luôn sợ hãi trước mặt quản đốc Cố.
Giống như chuột thấy mèo vậy.
Có lẽ là do ấn tượng không tốt đẹp trong lần đầu tiên gặp mặt ở văn phòng, biết mục đích ban đầu khi cô gả vào nhà họ Cố chỉ là lợi dụng quyền thế để áp chế kẻ xấu, hoặc là do sự đối lập giữa mẹ Diệp và bà Vương thân thiện, từ ái với quản đốc Cố nghiêm khắc, lạnh lùng, nhìn là biết không dễ gần.
Đợi đến khi ngồi ở yên sau xe đạp, Thẩm Triều Triều đưa tay nắm lấy áo khoác của Cố Kỳ Việt, đôi mắt đen chớp chớp, đột nhiên cô nói: “Cố Kỳ Việt, em chia cho anh một nửa tiền công, hôm nay có anh đi cùng, em can đảm hơn rất nhiều, cho nên đây là thành quả mà chúng ta cùng nhau cố gắng!”
Nghe thấy lời này, Cố Kỳ Việt đang đạp xe mỉm cười, ánh mắt trở nên dịu dàng, sau đó anh không từ chối: “Được!”
Đối với lời an ủi ngốc nghếch của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt vui vẻ nhận lấy, đồng thời trong lòng nghĩ đến việc bản thân đã lơi lỏng một thời gian rồi, ngày mai anh sẽ đến chỗ anh Cường một chuyến, nhận vài đơn hàng kiếm chút tiền!
DTV
Đến lúc đó anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nguoi-dep-so-giao-tiep-ga-cho-ac-ba/2700433/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.