Anh Cường thở hổn hển, suýt nữa bị đá vụn dưới chân làm vấp ngã, may mà Lâm Kiều đứng bên cạnh kịp thời đưa tay đỡ, tránh cho mặt anh ta tiếp xúc thân mật với đất mẹ.
Lúc đến, ngồi ở ghế sau xe đạp của Lâm Kiều, anh Cường vui vẻ thoải mái nhưng leo núi thì không thể đạp xe, cũng không thể để Lâm Kiều cõng anh ta đi lên... Tuy anh ta cảm thấy làm vậy cũng được, nhưng đường đường là nam tử hán, anh ta phải giữ thể diện.
Cố Kỳ Việt đi bên phải nhướn mày đầy ẩn ý, sau đó trả lời không liên quan: “Anh Cường, anh có mang theo bản đồ chứ?”
“Đương nhiên, dạo trước tôi muốn đến núi Ly Uyên tìm kho báu, tôi nằm mơ cũng nghĩ đến, đã thuộc lòng bản đồ rồi.”
Mặc dù không biết Cố Kỳ Việt hỏi cái này để làm gì nhưng anh Cường vẫn đắc ý khoe khoang.
Có thể thuộc lòng bản đồ cũng là một loại bản lĩnh đấy! Cuối cùng cũng có một điểm hơn được Cố Kỳ Việt, anh ta cũng không dễ dàng gì!
Lúc anh Cường đang hả hê muốn chống nạnh cười, Cố Kỳ Việt lại nhanh chóng nhếch mép cười, nói một cách yên tâm: “Vậy thì tốt.”
Một giây sau, anh cởi chiếc ba lô sau lưng xuống, sau đó lấy ra một khẩu s.ú.n.g săn từ trong đó.
Khoảnh khắc nhìn thấy s.ú.n.g săn, anh Cường trợn mắt há mồm, lắp bắp nói: “Không phải... Ông... Ông nội ơi, cậu... cậu muốn... làm gì...”
Loại vũ khí có lực sát thương mạnh này đã sớm bị cấm, cá nhân không được sử dụng, chỉ có ở một vài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nguoi-dep-so-giao-tiep-ga-cho-ac-ba/2700451/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.