Cố Xán Dương nghe vậy, trực tiếp đứng dậy.
Ghế gập bị đẩy sang một bên, Cố Thanh Liệt không phản ứng kịp bị ngã lên mặt đất.
Cố Thanh Liệt đau đến nhe răng, nhếch miệng, che m.ô.n.g bò dậy, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Cố Xán Dương, chỉ dám lẩm bẩm không dám nói thành tiếng.
Cố Khanh Khanh mặc kệ hắn, đỡ Sở Đại cánh tay, nhẹ giọng nói: "Anh ơi! Chúng ta về phòng được không? Không uống nữa."
Sở Đại gật đầu rồi ngoan ngoãn đi theo em ấy, Cố Thanh Liệt chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt ngoan ngoãn nghe lời của Sở Đại, sau khi xác nhận là uống nhiều quá, xoa mông, lần nữa ngồi trở về.
“Uống rượu đi mấy anh em.” Không khí sôi nổi trở lại. Người lớn chỉ nhìn lướt qua một chút, không can thiệp vào xấp nhỏ tiếp tục nói chuyện khác.
Cố Khanh Khanh khó mà ôn nhu một hồi, đỡ chồng vào trong phòng, đỡ anh ấy ngồi xuống mép giường, cô tính toán ra ngoài đánh chậu nước ấm vào rửa mặt cho anh ấy.
Khi xoay người rời đi, bỗng nhiên bị bàn tay ấm áp bắt được cổ tay.
Cô nhìn lại, người đàn ông mắt cười nhìn cô, ánh mắt trong veo, sáng ngời, không hề có một tia men say nào.
Trong phòng không có bật đèn, trên bàn một đôi nến đỏ rồng phượng, ban đêm yên tĩnh, không một tiếng động.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen nhanh của người đàn ông hồi lâu rồi mới sực nhận ra, sau đó giả bộ tức giận: "Anh giả vờ say!"
Sở Đại nắm lấy tay em ấy, dùng lực, nữ nhân ngồi trên đùi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/2594013/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.