“Vậy cũng tốt, Thanh Liệt là đàn ông, có thể chăm bé con được không?”
“Anh ấy chắc chắn hơn em một chút.” Cố Khanh Khanh ngại ngùng: “Anh ấy kiên nhẫn hơn em, tiếc là anh cả em không ở đây, anh ấy chịu đựng tốt nhất.”
“Anh hai của em đến là tốt rồi, ít nhất khi sinh con em còn có người nhà bên cạnh, không giống chị.” Cảm xúc Hứa Niệm có chút mất mát, cô nhanh chóng điều chỉnh lại: “Anh cả của em nhiệm vụ nặng nề, nước ta phi công thiếu, nghe nói nhóm không quân chủ yếu là lính dù và dự bị. Anh cả em thật giỏi, trẻ như vậy đã giữ chức vụ đại đội trưởng đội quân tinh nhuệ không quân, tương lai tiền đồ vô hạn."
Còn một câu cô không nói ra, Cố Khanh Khanh là vợ của Sở Đại, Sở Đại là con trai của thủ trưởng quân khu phía Nam. Tổng chỉ huy không quân là thuộc cấp cũ của cha Sở Đại, cô nghe Triệu Trạch nói, tổng chỉ huy không quân hồi còn chế độ quân phiệt đã theo cha của Sở Đại.
Chỉ cần dựa vào mối quan hệ này, sự nghiệp của Cố Xán Dương chắc chắn sẽ thuận lợi.
Ban đêm khi vợ chồng trò chuyện, Triệu Trạch nói: “Chỉ cần Cố Xán Dương không phạm sai lầm vào nguyên tắc chết. Vị trí tổng chỉ huy tập đoàn không quân của Cố Xán Dương như ván đóng thuyền. Anh đoán khoảng bốn mươi tuổi anh ấy sẽ thăng chức.”
Trong khi vui mừng thay cho Cố Khanh Khanh, cô không khỏi cảm thán một câu, mệnh cô ấy tốt thật.
Hai người phụ nữ trò chuyện một lúc, Cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/2594183/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.