“Không cần, tôi nói vài câu tôi sẽ rời đi. Nhà còn đang chờ tôi về nấu cơm.” Bạch Đào thậm chí không thèm nhìn Vu Nguyễn một cái, nhỏ giọng hỏi con trai: "Tiểu Dương ngoan, nói cho thầy giáo nghe, cô nhỏ cùng anh Thẩm Tuy nói cái gì đó? Con nghe được tất cả đúng không?"
Ánh mắt ngây giờ của Vu Dương quét qua người cô nhỏ độc ác, dừng ở trên người Cố Khanh Khanh và Thẩm Tuy.
Cha nói cô nhỏ là thân nhân, phải đối xử với cô nhỏ tốt.
Nhưng thím đối xử với cậu rất tốt, thường xuyên cho kẹo cậu ăn, còn đưa đồ ăn cho mẹ, là bạn tốt của mẹ, giống như cậu với Nhị Hổ vậy.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút do dự, thầy Trương ôn hòa lên tiếng: "Bạn học Vu Dương, là con trai của quân nhân, con không được nói dối. Nói với thầy, con đã nghe được những gì?"
Lần này Vu Dương không chần chừ nữa: "Cô nhỏ nói anh Thẩm Tuy là con hoang. Còn nói hiện tại thím sinh con không được mới đối tốt với anh trai. Nếu thím với chú có con của mình sẽ không cần anh ấy nữa. Còn nói là không bằng lúc trước anh Thẩm Tuy c.h.ế.t ở trên thuyền đánh cá đi ..."
Kỳ thật cậu không nghe hết hoàn chỉnh, Vu Nguyễn trên mặt mang theo ý cười là diễn cho người ta xem, sự thật là ở bên tai Thẩm Tuy nghiến răng nghiến lợi mắng Cố Khanh Khanh.
Đây đều là những điều Thẩm Tuy không muốn nói, thấy Vu Dương không nói ra những điều này, trong lòng cậu cảm thấy nhẹ nhõm một chút, người tốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/2594231/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.