Nương theo ánh trăng, người đàn ông bắt đầu đào ao theo sự chỉ đạo của vợ, Cố Khanh Khanh dựa vào hàng rào xem chồng làm việc.
Tay áo màu xanh quân đội của Sở Đại được xắn lên hai lần, để lộ cổ tay gầy guộc, khi đào cuốc thì các đường gân trên cánh tay bung ra, xoắn lại và đan chéo nhau.
Đào được hơn nửa giờ, bể chứa nước gần như đã ra hình ra dáng, Cố Khanh Khanh tâng bốc vuốt m.ô.n.g ngựa: "Sở Liên Trường uy vũ khí phách, cái bể chứa nước này cho em đào ít nhất hai ngày."
Sở Đại dừng lại, chống hai tay lên cán cuốc, liếc mắt nhìn vợ: "Nói đi, còn muốn làm cái gì nữa?"
"Lên luống ruộng rau nha, hihi." Cố Khanh Khanh cười lấy lòng.
Nam nhân cười nhạo, nhận mệnh tiếp tục làm việc.
Đến tám giờ rưỡi, Cố Khanh Khanh mới nhớ tới một điều: "Nước tắm có phải đã lạnh rồi không anh?"
“Trong phích có nước nóng, chỉ cần thêm một chút là được.” Anh đặt cái cuốc lại trong góc, đi về phía sân trước khoác vai em ấy: “Em đi tắm trước đi, anh giúp em lấy quần áo."
“Được nha.” Trong lòng Cố Khanh Khanh rung động, cô nhìn sườn mặt của anh: "Nếu không chúng ta cùng nhau tắm?"
"........" Sở Đại bước chân dừng lại, liếc mắt nhìn vợ một cái: "Em thật đúng không xem chồng em là nam nhân."
Cố Khanh Khanh khoác tay anh, làm nũng: "Cùng nhau đi thôi, không cần lãng phí nước, ngại ngùng gì chứ? Có chỗ nào em chưa thấy qua đâu."
“Anh sợ em sẽ thẹn thùng.” Nam nhân không nhanh không chậm: "Cũng sợ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/2594323/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.