Hòn đảo khá lớn, nơi nơi là cát trắng, đến khu trung mới có đất.
Cố Khanh Khanh liếc nhìn vài lần, cây cối nơi này vừa cao vừa lớn, thân cây thon dài, lá cây đặc biệt lớn, trên cây còn có trái gì đó màu xanh. Nhìn sơ to như cái chén.
Nhà ở đã chia rồi, khu nhà quân nhân chia thành bốn khu nam, đông, bắc, tây. Sở Đại cùng Triệu Trạch đương nhiên ở cùng nhau ở Bắc Khu, các quân nhân thuộc Binh Đoàn Xây Dựng cũng theo bọn họ đi về phía Bắc.
Nhìn thấy nhà được phân, Cố Khanh Khanh mới thoải mái chút, ngồi trên tàu nhìn ra cửa sổ, chỉ có biển, cái gì cũng không có, mắt có phần mệt mỏi.
Nhà nơi này là nhà có sân độc lập, nghe chính trị viên nói là tổng cộng hơn 2000 căn lận, vì chuẩn bị kế hoạch đưa quân nhân ra đảo.
Tuy người ít nhà thì nhiều nhưng không thể tùy tiện lựa chọn, đều được phân bổ hết, nhà của Triệu Trạch ở phía trước nhà Sở Đại, bên cạnh đều có người ở.
Sở Đại được giao ở phía sau, hai bên trái phải trống trải, dựa lưng vào núi. Cố Khanh Khanh từ sớm đã nhìn thấy mảnh đất trống bên cạnh, tinh thần không tốt bây giờ hứng khởi lên, chỉ vào đất trống trong sân, nói với chồng: "Em từ nhà mang theo ít hạt giống. Anh Mạnh Nam nói, trồng rau trên đảo chỉ cần chú ý bón phân là được, anh ơi, sau này mỗi ngày ăn cơm ở nhà nha."
“Được.” Sở Đại biết đây là mệnh, đành chấp nhận số mệnh, anh đẩy cửa ra: "Em thu dọn đồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/2594341/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.