Sở Đại quay lại khu quân nhu tìm được hành lý của mình, mở khóa kéo thì phát hiện có người đang trò chuyện bên cạnh, động tác tạm dừng, đầu tiên là lấy trong túi ra một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, sau đó mở túi bên hông lấy đồ của vợ. Thứ vợ yêu cầu dấu dưới khăn quàng cổ.
Toàn bộ hành trình bình tĩnh không gợn sóng, nếu để ý kỹ thì thấy được dấu vết, tai đỏ bất thường.
“Sở Đại”. Có người cầm ly nước đi ngang qua: “Lấy khăn quàng cổ làm gì? Em gái bị lạnh?"
Sở Đại gật đầu, mặt không chút thay đổi mà nói dối rằng: "Cô ấy muốn nhìn biển, trên boong tàu gió mạnh".
"Ừ, biển mà, nó là như vậy, xem nhiều là chán thôi, mới mẻ chừng được hai ngày thôi." Nói chuyện là chính trị viên trên quân hạm, đang cầm sách xem.
Sở Đại không lên tiếng, chỉ cười cười xong lấy đồ ra ngoài.
Cố Khanh Khanh ở tại chỗ chờ anh ấy đến, cô đưa mắt nhìn ra biển xa xăm, mặt nước không thể nhìn ra tận cùng, mặt trời nghiêng xuống boong tàu, vài con chim hải âu thỉnh thoảng bay lượn trên bầu trời xanh.
Sở Đại đi qua, thấy vợ đang mê mẩn, không lên tiếng gọi, lặng yên nhìn vợ.
Cô gái nhỏ tròn trịa hơn không ít, một đôi mắt to nhìn xa xăm về phía chân trời, tóc tết bị gió biển thổi tung.
Sau hai phút, cuối cùng cô cũng chú ý đến người đàn ông đứng ngay bên cạnh, nhìn khăn quàng cổ màu đỏ trên tay anh ấy, ấp úng hỏi: "Anh ơi, anh lấy đồ cho em chưa?".
“Phía
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/2594342/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.