Đột nhiên, cổ tay người đàn ông quấn băng gạc trắng dừng ở trước mặt cô, Cố Khanh Khanh ngây người nhìn lên, đôi mắt đỏ hoe còn treo nước mắt trong suốt, lung lay sắp đổ.
Sở Đại phát hiện hắn không làm gì được, bất lực thở dài.
Cô gái này thực sự quá yếu đuối, không thể chịu nổi một gợn sóng.
Lòng bàn tay nắm chặt thành quyền chậm rãi mở ra, lòng bàn tay trắng nõn đưa ra một viên kẹo sữa thỏ trắng.
“Đừng sợ.”
Giọng nói trầm trầm, bởi vì một thời gian dài không không được nghỉ ngơi, mang theo vài phần lười biếng.
Cố Khanh Khanh cẩn thận mở miệng, trong mắt có chút hy vọng: "Là cho em sao?"
“Ừ.” Sở Đại nhẹ gật đầu.
Cố Khanh Khanh vui mừng khôn xiết, cầm lấy viên kẹo sữa thỏ trắng trong lòng bàn tay anh ấy, đầu ngón tay không cẩn thận chạm phải tay anh ấy, đụng phải tầng chai mỏng.
Tay cầm kẹo ngây ra, có chút không phản ứng kịp.
"Đi thôi."
Sở Đại thu tay về: "Em gái."
Cố Khanh Khanh: "..."
Nghĩ đến câu nói của Cẩu Đản, em gái tớ là em gái cậu, tâm cô càng bực bội.
Sở Đại đưa cô đến khu nhà quân nhân, Tôn Thục Phân đến giúp cô xách đồ, bên ngày phòng trống rất nhiều, trừ bỏ mấy người bọn họ thì không còn ai đến thăm người thân nữa, điều kiện quá khổ, ở không nổi.
Cùng bọn họ còn có cả nữ binh đoàn Văn Công cũng được an bài đến khu nhà quân nhân, mấy gian phòng phía nam.
Tôn Thục Phân đưa Cố Khanh Khanh đến gian phòng ở phía bắc, đẩy cửa ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/2594405/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.