“Ôi trời, cậu không giống à, nhà cậu có người làm việc ở tòa thị chính thôi, mắt cao lên tới đỉnh đầu."
“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, làm việc nhanh lên, sớm về đón Tết.” Giám đốc không biết từ khi nào đã đi vào: “Các cậu nghĩ rằng sư phụ Cố giống các cậu, có chút chuyện đã khoe khoang khắp nơi. Người thực sự giỏi thường rất khiêm tốn, sau này nhớ chú ý, đừng kiêu ngạo quá.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đều đi làm việc đi.” Giám đốc vỗ vỗ tay.
Ông vừa hát vừa giúp rửa rau trong bếp, chờ buổi chiều xong việc là có thể nghỉ ăn tết, thật tuyệt.
Đường ở thành phố Diêm không được bằng phẳng như Nam Dương, xe chao đảo đến thị trấn, Sở Đại hỏi: “Có cần đến cửa hàng bách hóa mua chút đồ ăn và trái cây không?”
Cố Khanh Khanh gật đầu: “Hạt dưa, đậu phộng, kẹo em đã mua ở Nam Dương rồi, để ở cốp xe, còn trái cây thì cần mua thêm một ít đó.”
Tiểu Hủ nghe vậy đỗ xe vào lề, Cố Khanh Khanh xuống xe đi một vòng, lát sau quay về cô cầm một túi quýt và một túi táo, đóng cửa xe lại, Tiểu Hủ tiếp tục nhấn chân ga bon bon đi tiếp.
Hai đứa nhỏ ăn no, ngủ suốt đoạn đường, khoảng ba giờ chiều họ đến dược thôn Đại Truân Tử.
Xe không vào được trong thôn, bên trong chỉ có đường nhỏ, họ xuống xe mang theo đồ đi bộ về nhà họ Cố.
Bây giờ đường đã được lát gạch và xi măng, không còn lầy lội mỗi khi mưa, đi một đoạn là ướt hết giày tất như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/2694116/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.