Khi lạc đà biến mất trong sa mạc mênh mông, Sở Đại lái xe đưa họ đến hồ gần đó chơi một lúc, đến 11 giờ rưỡi, cả đoàn người theo đường cũ về lại Binh Đoàn.
Bọn họ xuống xe, Cố Thanh Liệt lái xe quân sự về doanh trại để hoàn thành thủ tục nhập kho, sau đó cùng nhau trở về khu dành cho gia đình quân nhân.
Đồ đạc của anh đã được thu dọn rồi, đặt trong phòng của Cố Khanh Khanh.
Một chiếc túi màu xanh quân đội, nhìn có vẻ xẹp xẹp không có nhiều đồ bên trong.
"Em có thể xem được không anh?" Cố Khanh Khanh hỏi.
"Xem đi, chúng ta có phải người ngoài đâu." Cố Thanh Liệt không bận tâm, lấy từ gói giấy dầu ra một miếng bánh táo đỏ, bẻ một nửa đưa cho Niên Niên đang ngồi trên chân mình.
Hai cậu cháu ăn uống giống hệt nhau, còn l.i.ế.m miếng bánh vụn ở khóe miệng.
Cố Khanh Khanh kéo khóa, thấy bên trong chỉ có vài bộ quân phục thường phục, gấp gọn gàng, trên đó có mấy cái mụn vá.
Còn hai bộ quân phục, nhìn cũng cũ rồi, có một bộ mới dùng cho những ngày quan trọng.
"Sao chỉ có mấy bộ quần áo thế?"
"Đây là đồ mùa hè, đồ mùa đông anh để lại cho lão Dư rồi, đồ dày hơn để giữ ấm, mấy bộ đồ của hắn còn cũ hơn của anh, kéo một cái là rách. Cố Thanh Liệt tựa vào lưng ghế phía sau: "Thời tiết ở quân khu nóng, có vài bộ đồ là đủ rồi, quân đội sẽ phát lại quân phục khi cần, với lại em đã chuẩn bị thường phục cho anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/2694204/chuong-489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.