Dưới cửa sổ phía bắc là một dãy bình giữ nhiệt đủ màu sắc, toàn bộ đồ đạc trong phòng chỉ có một chiếc bàn vuông và hai chiếc ghế dài, ngoài ra không còn gì khác.
Vì Đỗ Quyên sức khỏe không tốt, sinh Giang Nghênh Tuyết xong thì khó có thể mang thai lại nên Giang Nghênh Tuyết là con một trong nhà.
Nghĩ đến việc phải ngủ và sinh hoạt cùng những người này, Giang Nghênh Tuyết có chút sợ hãi.
Đặc biệt là còn có một Thường Thanh Thanh như vậy, Giang Nghênh Tuyết nghĩ đến thôi đã thấy khó chịu.
"Chúng ta dời đồ đi một chút nào!"
Vu Quế Lan xách hành lý của Giang Nghênh Tuyết vào ký túc xá, cô ấy kêu gọi mọi người nhưng không ai hưởng ứng.
"Tôi không dời! Chỗ đó là sáu chúng ta chen chúc mới có được, chỉ để đựng mấy thứ đồ dùng cá nhân, tại sao phải nhường cho cô ta chứ?"
Thường Thanh Thanh liếc Giang Nghênh Tuyết, đôi mắt dài và hẹp lộ rõ vẻ cay nghiệt.
Giang Nghênh Tuyết cũng không phải người dễ bắt nạt, cô phản bác: "Tại sao ư? Cái giường này là của công, cô nói xem tại sao?"
"Vậy thì cô đi tìm người mà giải quyết đi! Cái giường này chỉ đủ cho sáu người ngủ, không thể nhiều hơn được! Lần trước đội trưởng cũng đã nói ký túc xá này đã quá tải rồi!"
Thường Thanh Thanh cũng tỏ ra không sợ trời không sợ đất.
Mạnh Hồng Mai yếu ớt nói: "Thanh Thanh, cậu đừng làm loạn nữa! " Nếu thật sự làm loạn đến chỗ đội trưởng thì phải làm sao bây giờ.
Cô sợ nhất là đội trưởng.
"Cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nu-tri-thuc-qua-chu-dong-thao-han-chiu-khong-noi/492580/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.