“Tống An Nhiên, đồ bất hiếu! Nếu hôm nay mày không về nhà với tao, thì đừng bao giờ vác mặt về nhà họ Tống nữa!” Cha tôi gầm lên.
Vừa nghe ông nói vậy, anh cả lại lập tức hiểu ý mà ngậm miệng, giữ đúng cái kiểu im lặng đáng ghét quen thuộc.
Đúng lúc đó, tên tổ trưởng đẩy đám đông ra, mặt mày khó chịu, chen vào trong.
“Tống An Nhiên, cô còn ở đây làm gì? Mau dọn đồ rồi cút xéo, đã bị đuổi rồi còn ở lỳ ở đây làm gì nữa?!”
Tôi tức đến mức không nhịn nổi, xách ngay đồ đạc ra khỏi ký túc xá. Nhưng vừa bước ra ngoài chưa được bao lâu, tôi đã hối hận.
Trời rét thế này, chẳng lẽ thật sự phải ngủ bụi ngủ đường?
Tôi vác theo chăn chiếu, lang thang một mình ngoài phố. Trong tay còn ôm củ khoai nướng Chu Doanh dúi cho lúc chia tay. Khoai mới lôi ra khỏi lò, vẫn còn nóng hổi, từng luồng hơi ấm truyền qua lòng bàn tay, cho tôi chút cảm giác ấm áp giữa cái lạnh căm căm.
Tôi đặt chăn chiếu xuống vệ đường, ngồi phệt xuống lề, há mồm cắn miếng khoai thật to. Tuyết bay trắng trời, rơi lên mặt khoai, tan ra tức thì, để lại những vệt nước nhỏ li ti.
Bên kia đường là ngân hàng. Tôi đưa tay sờ túi, nhớ ra số tiền còn chưa kịp mang đi gửi.
Tôi nhét nốt miếng khoai cuối cùng vào miệng, vác đồ lên vai, bước về phía ngân hàng.
7
Ai mà ngờ được, tôi lại gặp Đậu Tiêu ngay trong ngân hàng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-phu-nu-khong-phai-mon-do-vo-tri/2697086/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.