Sáng sớm hôm sau, Lưu Lan mang theo bánh bao lớn và trứng gà nhà làm, đến cổng trường từ sớm để đợi Tô Tiểu Lạc.
Tô Tiểu Lạc đi tới, phía sau là Tôn Đằng Phi và Trịnh Thư Ý, họ không ngừng lướt nhìn xung quanh.
Hôm qua sư phụ nói sáng nay không cần ăn sáng, sẽ có người mang đến cho. Không biết là người tốt bụng nào sẽ mang bữa sáng đến cho họ đây.
Nào ngờ, lại thấy Lưu Lan ở cổng trường, trên tay cô ta còn cầm bánh bao lớn và trứng gà. Người mà sư phụ nói sẽ mang đồ ăn đến, chẳng lẽ là cô ta?
Tôn Đằng Phi trêu chọc: "Lưu Lan, sao vậy, tối qua bị ông nội cậu báo mộng à?"
Sắc mặt Lưu Lan thay đổi, nhớ lại giấc mơ đêm qua vẫn còn sợ hãi, cô ta bước lên phía trước, hai tay dâng bánh bao lớn và trứng gà lên.
"Tô Tiểu Lạc, hôm qua là tôi không biết điều, cậu đừng chấp nhặt với tôi."
Tục ngữ nói "Đưa tay không đánh người mặt cười", huống hồ là người biết sai sửa lỗi.
Tô Tiểu Lạc ra hiệu bằng mắt cho Tôn Đằng Phi, Tôn Đằng Phi vui vẻ nhận lấy, rồi chia cho Trịnh Thư Ý một cái.
Thấy bánh bao lớn bị chia đi, Lưu Lan cũng không dám ý kiến gì, mở miệng nói: "Tô Tiểu Lạc, chuyện là thế này. Bố tôi bảo tôi hỏi cậu xem, ông nội tôi còn thiếu gì không, cậu có thể nói cho tôi biết không?"
"Ừm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thien-kim-huyen-hoc-xuong-nui/2350661/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.