Trần Bằng nói: “Mẹ à, con với San San còn trẻ, sau này vẫn có thể sinh thêm.”
Mẹ Trần sốt ruột: “Vợ thằng Ngưu hàng xóm cũng bị khó sinh, mấy năm rồi vẫn chưa có lại đứa nào. Con đừng có hồ đồ, đây là con trai của con, là cháu đích tôn của mẹ!”
“Trần Bằng, San San đã lấy tiền trợ cấp liệt sĩ để giúp anh lo lót mới có được vị trí ngày hôm nay, làm người không thể quên gốc rễ!” Phó Nhiễm nhìn cả hai người họ, cảm thấy họ đến với nhau không hề dễ dàng.
Thấy Trần Bằng còn do dự, cô nói tiếp: “Bố mẹ San San đều mất, lúc trước anh đã nói sẽ đối xử tốt với cô ấy cả đời.”
“Cô gái này có vấn đề gì vậy? Đây là chuyện nhà họ Trần, liên quan gì đến cô?” Mẹ Trần giận dữ, quay sang nói với bác sĩ: “Bác sĩ, chúng tôi chọn giữ đứa bé.”
Bác sĩ có phần khó xử: “Việc này chỉ có thể do chồng sản phụ quyết định.”
“Trần Bằng, giờ con đừng có hồ đồ. Ngay cả San San cũng chắc chắn muốn giữ đứa bé. Đây là cốt nhục của nó, là một người mẹ, nó sẽ hiểu được.” Mẹ Trần tiếp tục khuyên, không nỡ để mất đứa cháu trai.
Trần Bằng dao động, anh ta nói: “Bác sĩ, giữ… giữ đứa bé. Tôi ký ở đâu?”
Bác sĩ đưa bút cho anh ta và chỉ vào chỗ cần ký trên tờ giấy.
Phó Nhiễm nhìn anh ta đầy thất vọng, nói: “Bác sĩ, không thể giữ đứa bé! Cô ấy đã chịu đủ bất hạnh rồi. Bố cô ấy là giáo sư, cả đời cống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thien-kim-huyen-hoc-xuong-nui/2359001/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.