Thương Thương cũng gật gật cái đầu nhỏ: “Ừm, ăn nó đi.”
Nói rồi cúi đầu định cắn con rắn trong tay, dọa cho mấy người xung quanh hoảng hốt kêu lên.
Khương Tri Tri phản ứng nhanh, lập tức chạy qua giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u Thương Thương, không để bé cắn: “Không được ăn, có vi khuẩn đấy!”
Cô dịu giọng dỗ dành, bảo Thương Thương vứt con rắn đi: “Nó cần ngủ đông, chúng ta thả nó đi có được không?”
Lần này Thương Thương không vui, bé nhớ rất kỹ lời Thẩm Lạc Gia nói, phải ăn nó! Bé hậm hực không chịu: “Muốn ăn! Muốn ăn! Mợ nói phải ăn nó!”
Thẩm Lạc Gia bên cạnh cũng nghiêm túc gật đầu: “Nấu chín rồi ăn.”
Thương Thương học theo, nắm chặt không buông: “Nấu chín rồi ăn! Mẹ ơi, nấu chín rồi ăn!”
Thương Thời Anh nghe vậy mà da đầu tê rần, sợ con rắn trong tay Thương Thương động đậy rồi cắn bé, vội vàng kêu lên: “Nhìn giống rắn độc đấy, mau thả đi, đừng để nó cắn trẻ con!”
Thương Thương kiên quyết: “Không thả, không thả!”
Khương Tri Tri bất đắc dĩ, ngồi xuống dỗ bé: “Nếu con muốn ăn nó, vậy chúng ta để vào rổ, rồi tìm người nấu có được không?”
Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ rất nghiêm túc, hai bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt con rắn.
Cuối cùng bé cũng chịu buông tay, đưa cho Khương Tri Tri: “Mẹ, cho mẹ.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Khương Tri Tri không sợ rắn, chỉ sợ nó có độc, nên vẫn rất cẩn thận nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u và đuôi nó.
Ai ngờ, vừa vào tay cô,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2726829/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.