Chu Tây Dã sững người một chút, Thương Thương vẫn đang khóc: “Bố ơi, con muốn về nhà…”
Biên Tố Khê nhận lấy điện thoại, có chút bất lực: “Ban ngày chơi vui vẻ lắm, nhưng tối đến giờ ngủ lại không chịu, cứ đòi mẹ với bà nội. Hai đứa đừng ngủ vội, bố mẹ sẽ đưa bọn trẻ về ngay.”
Khương Tri Tri cũng đã thay quần áo bước ra ngoài, âm thanh điện thoại khá lớn, cô cũng nghe thấy được.
Chờ Chu Tây Dã cúp máy, anh bật cười: “Hai nhóc con này đúng là tiểu quỷ, lúc đi thì vui vẻ, đến lúc ngủ lại quậy phá.”
Hai người cũng không về phòng nữa, mà ngồi ở phòng khách đợi hai đứa trẻ.
Phương Hoa nghe thấy động tĩnh, khoác áo xuống lầu: “Có chuyện gì thế?”
Khương Tri Tri cười đáp: “Thương Thương với Tiểu Chu Kỷ quậy đòi về nhà.”
Phương Hoa vui vẻ hẳn lên: “Bọn trẻ con cũng biết nhớ nhà nữa đấy! Vừa nãy mẹ cũng không ngủ được, không có bọn nhỏ ở nhà, cứ cảm thấy trống vắng.”
Bà cũng vui vẻ ngồi xuống phòng khách, chờ Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ trở về.
Nửa tiếng sau, Thương Thời Nghị và Biên Tố Khê ôm hai đứa trẻ mắt đẫm lệ quay lại.
Thương Thương lập tức nhào vào lòng Chu Tây Dã, Tiểu Chu Kỷ cũng bổ nhào vào lòng Phương Hoa, dụi mắt, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ.
Biên Tố Khê dở khóc dở cười: “Hai nhóc con này, ban ngày còn nói ổn thỏa, tối nay Thương Thương ngủ với mẹ, Tiểu Chu Kỷ ngủ với ông ngoại. Kết quả vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2726850/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.