Nhắc đến việc chăm sóc hai đứa trẻ, Dương Phượng Mai có chút áy náy: “Thật ra không có gì đáng nói, khi đó Đội trưởng Chu rất quan tâm đến thôn chúng tôi.”
“Khi đơn vị của họ đóng gần thôn, chúng tôi cũng được hưởng lợi không ít.”
Phương Hoa xua tay: “Đó là điều nên làm mà, bộ đội là con em của nhân dân, là để phục vụ nhân dân.”
Sự nhiệt tình của Phương Hoa khiến Dương Phượng Mai bớt căng thẳng, vừa ăn vừa trò chuyện, đã ăn được khá nhiều lúc nào không hay.
Lương Đại Tráng cũng thấy ngạc nhiên: “Mẹ cháu đã lâu rồi không ăn được nhiều như vậy.”
Khương Tri Tri cười: “Tâm trạng tốt cũng là một phương thuốc trị bệnh đấy. Nhưng như hôm nay ăn thế này thì dì không thể duy trì được đâu, nhiều dầu mỡ quá. Nghỉ ngơi một chút rồi cháu sẽ châm cứu cho dì.”
Dương Phượng Mai cảm động: “Tri Tri, thật là phiền cháu quá.”
Khương Tri Tri an ủi: “Dì đừng nói cảm ơn nữa, nếu so ra thì dì đã chăm sóc cháu nhiều hơn. Nếu không có gia đình dì, sao cháu có thể sống ở thôn được?”
“Còn nữa, nếu không ăn cơm nhà dì, chắc cháu đã c.h.ế.t đói rồi.”
Dương Phượng Mai cười: “Được rồi, vậy thì dì cũng không nói lời khách sáo nữa, cháu cũng đừng cảm ơn dì, coi như chúng ta huề nhau.”
Khương Tri Tri gật đầu: “Thế mới đúng.”
Đợi Dương Phượng Mai nghỉ ngơi một lát, Khương Tri Tri đưa dì ấy xuống phòng khách tầng một. Trước đây đó là phòng chứa đồ, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2726890/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.