Thẩm Phàm Tinh vẫy vẫy tay: “Năng lực đặc biệt, anh tin không?”
Chu Tri Uẩn đương nhiên là không tin, thấy Thẩm Phàm Tinh không nói gì, chủ động lên tiếng:
“Hôm đó cô nói, nếu cô đoán đúng, tôi sẽ mời cô ăn, cô muốn ăn gì?”
Thẩm Phàm Tinh tròn xoe mắt, không thể tin được nhìn Chu Tri Uẩn: “Anh thực sự mời tôi ăn thật à?”
Rồi còn chỉ vào mũi mình, như muốn xác nhận lại.
Chu Tri Uẩn gật đầu: “Đúng vậy, cô muốn ăn gì?”
Thẩm Phàm Tinh, mắt cong cong, mỉm cười: “Có thể ra ngoài ăn không?”
Chu Tri Uẩn nhìn đồng hồ, lại gật đầu: “Được, gần đây có món Tứ Xuyên, có cả món Tây Tạng và lẩu bò Tây Tạng, cô thích món nào?”
Tuy anh không hiểu nhiều về người nổi tiếng, nhưng cũng nghe nói họ vì phải giữ dáng nên ăn uống rất ít, buổi tối gần như không ăn gì.
Thẩm Phàm Tinh không chút do dự: “Lẩu bò Tây Tạng đi, tôi thích món đó.”
Chu Tri Uẩn không có ý kiến: “Đi thôi.”
Anh đưa Thẩm Phàm Tinh đi lấy xe, rồi rời khỏi khu doanh trại.
Thẩm Phàm Tinh không nhịn được len lén liếc nhìn Chu Tri Uẩn vài lần, phát hiện lúc anh lái xe trông chẳng khác gì lúc bình thường, một tay đặt trên vô lăng, rất thoải mái, thư thái.
Biểu cảm trên mặt dường như cũng không còn nghiêm nghị như thường lệ.
Lộ ra một dáng vẻ khác – ung dung, cao quý.
Cô có chút tò mò: “Đội trưởng, anh là người Bắc Kinh sao?”
Chu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2726896/chuong-539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.