Chu Tri Uẩn từ xa nhìn mấy người kia, nhíu mày hỏi trung đội trưởng bên cạnh:
“Ngày nào họ cũng luyện kiểu này sao?”
Trung đội trưởng gật đầu:
“Gần như vậy, mấy minh tinh này chẳng qua chỉ đến để làm màu thôi, cực khổ quá họ cũng không chịu nổi đâu.”
Chu Tri Uẩn nhìn năm người xiêu vẹo đứng không vững:
“Đứng còn không vững, như vậy mà quay phim đề tài quân đội có coi được không?”
Trung đội trưởng khó xử:
“Chỉ có một tháng, họ có thể luyện được gì chứ?”
Chu Tri Uẩn không nói gì, đi đến gần nhìn mấy người đang đ.ấ.m mà tay mềm nhũn như không có lực.
Gọi trưởng ban đến:
“Dẫn họ chạy mấy vòng, nam đồng chí phải chạy ra khí thế.”
Thẩm Phàm Tinh là người biết nghe lời, nghe thấy Chu Tri Uẩn nói “nam đồng chí”, lập tức như con rắn trườn tới bên cạnh anh:
“Đúng rồi, để họ chạy đi.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Chu Tri Uẩn liếc nhìn cô một cái, rồi lặng lẽ quay đi.
Lúc đầu anh định khi gặp Thẩm Phàm Tinh sẽ trả lại chiếc ngọc bội bình an cho cô, nhưng nghĩ đến có quá nhiều người ở đây, thôi để lúc vắng vẻ rồi nói sau.
Chu Tri Uẩn bảo tăng cường luyện tập, trưởng ban liền cho ba nam minh tinh chạy.
Vì đại đội trưởng không nhắc tới hai nữ diễn viên, nên trưởng ban cũng ngoan ngoãn không gọi họ.
Chu Tri Uẩn lại liếc nhìn Thẩm Phàm Tinh, người rất tự giác ở bên cạnh anh quạt mát, ung dung nhìn mấy người đang chạy, như thể chẳng liên quan gì đến mình.
Cuối cùng, anh chỉ khẽ mím môi, không nói gì.
Tô Lệ thấy Thẩm Phàm Tinh không chạy thì cũng không chạy, lại len lén lùi về sau một chút, tránh bị Chu Tri Uẩn nhìn thấy.
…
Đến giờ ăn trưa, Thẩm Phàm Tinh thấy hôm nay Chu Tri Uẩn ăn ở căn tin, dày mặt bưng hộp cơm đi tìm anh.
Người bên cạnh Chu Tri Uẩn rất tinh ý, biết đại đội trưởng và nữ minh tinh xinh đẹp này có chút “gì đó”.
Vội vàng nhường chỗ để Thẩm Phàm Tinh ngồi xuống.
Thẩm Phàm Tinh ngồi xuống, cười tươi chào hỏi mọi người xung quanh.
Mấy ông lính già ngồi bàn đều hơi ngượng ngùng, dù sao họ cũng là mấy gã thô lỗ, đối mặt với một cô gái xinh đẹp, dịu dàng như vậy, không biết phải chào thế nào.
Thẩm Phàm Tinh lại rất hoạt bát, nhìn mọi người:
“Thức ăn ở đây ngon thật, món thịt bò Tây Tạng này thơm quá.”
Tiền Vĩ Minh cười giải thích với Thẩm Phàm Tinh:
“Bọn tôi là lính cao nguyên, lại thuộc lực lượng đặc biệt, nên tiền ăn cũng cao hơn đơn vị bình thường, món ăn vì thế cũng ngon hơn nhiều.”
Thẩm Phàm Tinh liên tục gật đầu:
“Vậy à, mà đúng thật, đồ ăn ngon lắm. Mấy món dưa muối ở đây cũng rất ngon, tôi có thể ăn ba cái bánh bao liền.”
Chu Tri Uẩn chỉ nhìn cô đang nói chuyện vui vẻ với mọi người, đúng là nói được làm được – ăn hết ba cái bánh bao.
Bánh bao của căn tin nấu rất nhỏ, chỉ to hơn quả trứng một chút, mềm xốp, bóp cái là nát.
Với khẩu phần của Thẩm Phàm Tinh, ăn ba cái chẳng phải chuyện to tát gì.
Mấy người cùng bàn thấy cô dễ gần như vậy, cũng lấy dũng khí bắt đầu nói chuyện sôi nổi hơn.
Mặt Chu Tri Uẩn mỗi lúc một tối lại, mà cả bàn hôm nay không ai chịu “tự biết điều”.
Cuối cùng không nhịn được:
“Ăn cơm mau lên!”
Một câu, mấy người kia im bặt, lập tức ăn nghiêm túc.
Thẩm Phàm Tinh chớp mắt nhìn, vô tội quay sang nhìn Chu Tri Uẩn.
Chu Tri Uẩn không để ý đến cô, đột nhiên đứng dậy, đội mũ quân đội rồi đi ra ngoài.
Thẩm Phàm Tinh có chút thắc mắc, nhỏ giọng hỏi Tiền Vĩ Minh:
“Đại đội trưởng của các anh sao vậy?”
Tiền Vĩ Minh từng phối hợp với Chu Tri Uẩn hai năm, cũng hiểu phần nào tính cách của anh con nhà quan này, bình thường không thấy gì, nhưng thỉnh thoảng lại có chút ngạo kiều.
Cười nói:
“Cô đi xem thử đi, chắc tâm trạng không tốt?”
Thẩm Phàm Tinh “í” một tiếng, vội vàng đứng dậy đuổi theo ra ngoài.
Trước khi ăn cơm, chẳng phải vẫn còn vui vẻ đó sao? Sao ăn xong một bữa cơm lại giận dỗi rồi?
Thẩm Phàm Tinh chạy nhỏ bước đuổi theo:
“Đại đội trưởng, Chu Tri Uẩn!”
Chu Tri Uẩn bất đắc dĩ, đành chậm bước lại.
Thẩm Phàm Tinh đuổi kịp anh, nụ cười rạng rỡ:
“Chu Tri Uẩn, sao tự nhiên anh lại giận vậy?”
Chu Tri Uẩn nhíu mày:
“Tôi không giận.”
Thẩm Phàm Tinh chẳng buồn để tâm đến lời anh, cứ tự mình nói:
“Có phải anh ghen vì tôi nói chuyện với mấy người kia không?”
“Cô… đừng nói linh tinh.”
Chu Tri Uẩn vậy mà lại không cãi nổi cô.
Thật ra từ nhỏ anh đã vụng về trong ăn nói, đến chị gái cũng không cãi lại được.
Tâm trạng của Thẩm Phàm Tinh rất tốt, cười khúc khích, vừa đi vừa nói:
“Chu Tri Uẩn, chúng tôi sắp rời đi rồi, sau này tôi sẽ viết thư cho anh nhé. À, anh cũng có thể gọi điện cho tôi.”
“À đúng rồi, anh có số QQ không? Mình có thể kết bạn, rồi nhắn tin trên đó, như vậy sẽ tiết kiệm cước điện thoại cho anh.”
Chu Tri Uẩn đáp bằng giọng trầm:
“Không có, trong quân đội chỉ dùng mạng nội bộ.”
Thẩm Phàm Tinh đành bó tay:
“Thôi được rồi, nếu anh về Bắc Kinh, nhớ đến tìm tôi, tôi sống gần công viên Triều Dương.”
Chu Tri Uẩn không đáp, dạo này anh không có kỳ nghỉ, mà dù có nghỉ về nhà, cũng sẽ không đi tìm Thẩm Phàm Tinh.
Thẩm Phàm Tinh vẫn tiếp tục nói:
“Anh đến tìm tôi nhé, tôi nấu ăn cũng được lắm, nhất là món canh.”
Chu Tri Uẩn vẫn im lặng, dù sao anh cũng sẽ không đi.
Thẩm Phàm Tinh cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong:
“Được rồi, coi như đã hứa, đến lúc đó anh phải đến tìm tôi nhé.”
Những ngày sau đó, Chu Tri Uẩn hơi bận, nhưng mỗi lần quay về văn phòng, đều thấy trước cửa có một đóa hoa dại, hoặc một mảnh giấy nhỏ.
Trên đó viết những câu lặt vặt:
Hôm nay mây trên trời giống hình trái tim, đó là hình dáng tôi nhớ anh.
Anh nhìn đi, hoa dại ven đường đang lắc đầu, đó là tôi đang chào đại đội trưởng.
Anh có nghe thấy gió thổi lá cây xào xạc không? Đó là tôi đang hát cho đại đội trưởng nghe đấy.
Nước hôm nay ngọt quá, vì Thẩm Phàm Tinh cũng ngọt như thế.
…
Chu Tri Uẩn nhìn mà đỏ cả tai.
Thương Thương và Bối Bối vốn đã là những cô gái hoạt bát, nhưng vẫn không thể sánh bằng Thẩm Phàm Tinh.
Thật sự là… quá không biết e thẹn.
Tiền Vĩ Minh đến báo cáo công việc, thấy Chu Tri Uẩn đang cầm một tờ giấy ghi chú thì hơi tò mò:
“Đại đội trưởng, đang xem gì vậy?”
Chu Tri Uẩn nhanh tay nhét tờ giấy vào ngăn bàn:
“Có chuyện gì?”
Sau khi Tiền Vĩ Minh báo cáo xong công việc, anh ta lại nói bằng giọng của người từng trải:
“Đại đội trưởng, có câu này tôi không biết có nên nói không?”
“Chuyện của anh với cô Thẩm, tôi thấy không ổn đâu. Cô ấy là một minh tinh, mỗi ngày tiếp xúc với đủ hạng người, sau này liệu có sống yên ổn được không?”
Chu Tri Uẩn nhíu mày:
“Anh đang nói gì vậy? Tôi với cô ấy chẳng có gì cả.”
Tiền Vĩ Minh thở dài:
“Dù sao, với tư cách người ngoài cuộc, tôi cảm thấy nghề của cô Thẩm không phù hợp với lính chúng ta.”
Chu Tri Uẩn không nói gì, biết có giải thích cũng vô ích.
Trong lòng anh vẫn luôn tự nhủ, anh và Thẩm Phàm Tinh vốn dĩ chẳng có gì.
Về sau… chắc chắn cũng sẽ không có gì.
Đợi cô ấy quay về Bắc Kinh, họ sẽ không còn liên quan đến nhau nữa…
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.