Sau vài ngày sống vô lo vô nghĩ, Thẩm Phàm Tinh trải qua những ngày thật vui vẻ. Tiền mà Tô Lệ đưa cho cô, cô chỉ giữ lại một ít để sinh hoạt, còn lại đều gửi hết về vùng núi.
Cô không tin tưởng bất kỳ tổ chức từ thiện nào, nên đã cử người đến vùng núi để đưa tiền và hỗ trợ trực tiếp cho những đứa trẻ không được đến trường.
Cô trợ lý chính vì điều này mà một lòng một dạ đi theo cô.
Chỉ là cô ấy hơi thắc mắc:
“Chị à, người ta thường nói trích một phần thu nhập để làm từ thiện là được rồi, sao chị lại đem hết đi làm từ thiện vậy? Không giữ lại chút nào cho mình à? Sau này biết làm sao?”
Thẩm Phàm Tinh bật cười sảng khoái, nhìn cô trợ lý đầy tinh nghịch:
“Sau này à, biết đâu làm nhiều việc tốt quá, trời cho thành thần tiên luôn ấy chứ.”
Cô trợ lý vội vàng xua tay: “Chị, đừng nói linh tinh, mấy lời đó không may mắn đâu.”
Thẩm Phàm Tinh đưa tay búng nhẹ vào trán cô ấy: “Em mê tín quá rồi đấy. Làm thần tiên chẳng phải tốt hơn làm người à? Làm người mới là khổ nhất.”
Cô trợ lý ôm trán: “Đó chỉ là trong truyện cổ tích thôi, làm gì có thần tiên thật.”
Thẩm Phàm Tinh thở dài: “Đúng là trẻ con, chẳng biết mộng mơ gì cả. Phải có tưởng tượng chứ. Em tin là có thần tiên thì chắc chắn sẽ có thần tiên.”
Cô trợ lý chợt nhớ ra chuyện chính:
“Chị, ngày kia là vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2726903/chuong-546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.